Nhưng trên thực tế, làm sao để tạo ra vật liệu nano thì tất cả đều mù tịt.
Ở thế giới trong, vật liệu để chế tạo người máy nano là axit deoxyribonucleic, tức là DNA, bởi vì đường kính của chuỗi DNA là 2 nanomet, hơn nữa dễ gấp lại.
Nhưng điều kiện của công nghệ này vượt quá sức tưởng tượng, chỉ có công nghệ, không có thiết bị thì không có cách nào hoàn thành.
Vì vậy, kế hoạch chế tạo người máy nano của Khánh Trần bây giờ xem như đổ bể.
Không có người máy nano thì không có tấm giáp che chắn mạnh nhất trên chiến trường.
Nhưng đúng lúc này, có một người lạ mặt từ đằng xa lại gần, hắn vừa đi vừa nói:
“Chỉ cần ngươi mở miệng, chúng ta có thể cung cấp thiết bị cho ngươi.”
Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy một người đàn ông đứng tuổi hắn không quen biết, đối phương mặc áo gai màu đen, một chiếc lá ngân hạnh màu trắng cài trước ngực, giống như đang để tang ai đó.
Đối phương có thể nghe được âm thanh trong điện thoại từ xa, chứng tỏ hắn từng ăn Long Ngư, hơn nữa còn đeo lá ngân hạnh trên ngực...
Nhưng quan trọng nhất là sao đối phương biết mình ở đây?
Từ khi ra khỏi vực sâu, cho đến nay hành tung của họ cực kỳ bí mật, nếu ai đó có thể tìm được hắn thì chỉ sợ bán thần Trần Dư đã đến đây từ lâu rồi.
Thế nên đối phương tìm được mình bằng cách nào?
“Ngươi là ai?”
Khánh Trần cúp điện thoại, chậm rãi tháo Ngoài Tam giới trên tay mình ra. Hắn từng trông thấy đối phương, gặp ở thành phố số 10, khi ấy chỉ vội vàng đối diện giây lát, ngay sau đó đối phương đã rời đi.
Người này lại xuất hiện, không rõ là địch hay bạn.
“Khánh Kỵ!”
Đại trưởng lão đang ngồi cạnh đống lửa bỗng đứng phắt dậy, nhìn người kia như thấy kẻ địch:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Đại Vũ, Zard, Trần Gia Chương, Tần Dĩ Dĩ cũng đứng lên.
Khánh Kỵ ngồi xuống bên lửa trại, nói:
“Đừng căng thẳng, các ngươi lắm cao thủ, không cần sợ ta như vậy.”
Khánh Trần nhìn đại trưởng lão, rõ ràng đại trưởng lão của Hỏa Đường là cao thủ cấp A, mà người có thể khiến hắn lo sợ chỉ e không đơn giản.
Khánh Kỵ điềm nhiên ngồi xuống, dường như không coi các cao thủ thủ cấp A xung quanh ra gì.
Hắn nói tiếp:
“Tuy ta không biết vì sao ngươi lại muốn chế tạo người máy nano, nhưng bọn ta có thể giao cho ngươi công nghệ chế tạo, cho ngươi đội ngũ, cho ngươi thiết bị. Bọn ta không hỏi ngươi chế tạo người máy nano làm gì, chỉ cần ngươi nói một tiếng, đó sẽ có người đưa tất cả những thứ đến thành phố số 10.”
Khánh Trần trầm ngâm đáp lời:
“Lời nói của ta hữu dụng đến thế cơ à?”
“Hữu dụng chứ, đương nhiên là hữu dụng.”
Khánh Kỵ cầm gậy gảy đống lửa rồi thêm củi mới, hắn nhìn về phía Tần Dĩ Dĩ và nói với vẻ tỉnh bơ:
“Cô gái, nấu chút cháo giúp ta, xé thêm ít thịt Thần Ngưu cho vào. Đừng cho hành và rau thơm.”
Đại trưởng lão lườm hắn:
“Ngươi tự nhiên như ruồi thế.”
Khánh Trần hỏi:
“Khánh thị trả giá nhiều như vậy là muốn trao đổi gì với ta?”
Khánh Kỵ hỏi ngược lại:
“Ngươi cảm thấy mình có cái gì có thể lấy ra trao đổi?”
Khánh Trần sửng sốt, khi đối mặt với một tập đoàn tài chính, thật ra những gì hắn đang có trong tay đều không đáng giá nhắc tới, ít nhất là với Khánh thị.
Cho nên khi đối phương hỏi “ngươi cảm thấy mình có cái gì có thể để trao đổi”, Khánh Trần không biết phải trả lời thế nào.
Khánh Kỵ nói tiếp:
“Vì vậy ngươi không cần coi đây là một cuộc giao dịch, ngươi là người của Khánh thị, Khánh thị giúp đỡ ngươi là chuyện đương nhiên. Chỉ cần ngươi muốn, thậm chí bọn ta còn có thể xóa cả món nợ vật tư của thành phố số 10 hiện nay cho ngươi, hơn nữa về sau cũng có thể bán toàn bộ vật tư với giá gốc, bằng với giá mà bọn ta cung cấp cho các công ty dự án của Khánh thị.”
Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:
“Miễn phí mới là đắt nhất, ngươi phải hiểu quan hệ của ta với Khánh thị không thân mật đến vậy. Thành phố số 10 đã phục hồi, chẳng bao lâu nữa bọn ta có thể trả hết nợ vật tư.”
Khánh Kỵ nói với giọng điệu mất tự nhiên:
“Ngươi giết nhiều người của Kashima, Jindai, Trần thị, bây giờ chỉ có Khánh thị và Lý thị chịu buôn bán với thành phố số 10 của ngươi. Nếu Khánh thị cũng trừng phạt ngươi thì ngươi chỉ có thể để mặc cho Lý thị bắt chẹt, đến lúc đó ngươi có tiền cũng chưa chắc mua được vật tư. Ta tin ngươi cũng hiểu, sau khi Lý Tu Duệ qua đời, vị trí thành viên hội đồng quản trị độc lập ngày càng trở nên lạ lùng hơn. Không có một tổ chức nào bằng lòng để một người ngoài ngồi lên vị trí đó.”
Đại trưởng lão ớ một tiếng:
“Sao ngươi nói chuyện nghe gượng gạo thế, ta có cảm giác như ngươi đang đọc lời thoại ấy.”
Khánh Kỵ nhìn hắn:
“Ta chỉ thuật lại những gì người khác muốn nói với hắn thôi, ngươi cảm thấy ta đang đọc lời thoại thì đúng là vậy đấy.”
Đại trưởng lão ngớ ra, Khánh Kỵ vẫn nhạt nhẽo và khô khan như trong ấn tượng của hắn.
Chỉ có điều, có thể có thể khiến một kẻ như Khánh Kỵ học thuộc từng câu từng chữ rồi thuật lại như thế, ngoài vị gia chủ trên núi Ngân Hạnh kia thì còn ai vào đây nữa?