“Được rồi.”
Jindai Sora thở dài, nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng thấy Kura ca ca phong lưu đa tình còn có thể giữ tâm tĩnh như nước, bây giờ nàng lại có chút mất bình tĩnh.
“Kura ca, ngươi còn chưa nói là phải đi đâu đâu.”
Unshuu nói.
“Đi Tây Nam, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, lẩu cũng ngon lắm.”
Jindai Kura trả lời.
“Ngươi biết Khánh Trần ở Tây Nam nên mới đến đó đúng không.”
Jindai Sora thấy mệt mỏi hết sức.
“Mau làm việc đi!”
Jindai Kura đứng chắp tay cạnh ô tô, không hề có ý định giúp đỡ. Jindai Unshuu và Jindai Sora cũng quen rồi, từ nhỏ vị ca ca này đã thích sai sử họ làm việc, còn mình nhàn nhã ngồi không…
Sáng sớm, phía tây khu cấm kỵ số 008, cách hoang dã Tây Nam 100 cây số có một khu doanh trại nhỏ.
Ngọn lửa trong doanh trại leo lắt, khói bốc lên từ đống củi.
Sương đọng lại trên lá, cuối cùng nhỏ xuống đất bùn.
Nhóm Khánh Trần đã đi trong đường hầm này 6 tiếng rồi, không ngờ con đường trong lòng đất nằm dưới vực sâu lại thông ra ngoài khu cấm kỵ.
Hắn đang suy nghĩ một vấn đề, nơi này là địa bàn của Khánh thị.
Nếu khôi lỗi sư Tông Thừa chạy trốn ra ngoài từ nơi này mà không có gì trong tay, vậy nơi đầu tiên hắn thâm nhập hẳn phải là Khánh thị.
Vì thế, khôi lỗi của đối phương tập trung nhiều nhất ở Khánh thị.
Trước kia Khánh Trần suy đoán, nêu Tông Thừa là hung thủ ám sát ảnh tử thì có khả năng cao đối phương đã khống chế được người dự bị ảnh tử thế hệ trước nào đó, cho nên mới phải nghĩ cách giết chết ảnh tử, đồng thời cũng là con trai của gia chủ, để dọn sạch chướng ngại vật cho mình.
Hết thảy đều ăn khớp.
Có cần phải đến Tây Nam tìm kiếm manh mối về Tông Thừa không? Khánh Trần nhắm mắt suy tư.
Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên gần đó, Đại Vũ lặng lẽ đứng dậy ra khỏi nơi đóng quân, đi một đoạn rất xa mới từ từ dừng lại.
Khánh Trần thấy lạ, Đại Vũ đi đâu được chứ? Đi vệ sinh thì cũng không cần chạy xa đến thế.
Hắn đứng dậy, yên lặng đuổi theo, từ đằng xa đã thấy Đại Vũ lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái bàn, một tờ giấy Tuyên Thành, bút và nghiên mực.
Đại Vũ phác họa đường nét với vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt của Khánh Trần.
Hắn quay đầu lại thấy được Khánh Trần, lập tức cất giấy Tuyên Thành đang phác dở đi.
Khánh Trần nghi ngờ:
“Ngươi vẽ cái gì mà giấu giấu giếm giếm thế?”
Đại Vũ tức giận:
“Ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi lén lút làm gì đấy.”
Khánh Trần bỗng hỏi:
“Không phải là đang vẽ ta đấy chứ?”
Đại Vũ lập tức nổi trận lôi đình:
“Sao ta lại vẽ được ngươi được? Ngươi tưởng ai cũng mê mình chắc!”
“Ta nghi ngờ ngươi muốn vẽ ta, để sau này hủy hoại hình tượng của ta!”
Khánh Trần nói:
“Ngươi cho ta xem giấy vẽ của ngươi! Bằng không vì sao ngươi lại lặng lẽ chạy ra xa như thế này? Ta nói trước cho ngươi biết, ta không làm mấy trò như nện phân trâu đâu!”
Đại Vũ cười khẩy:
“Ấu trĩ.”
Hắn cất mọi thứ đi trong sự chột dạ, rồi xoay người đi về nơi đóng quân, không vẽ nữa!
Tranh của họa sĩ Trần thị, vẽ giống y như thật, khi thực thể hóa giống hệt người thật.
Nếu như không bị phá hủy thì có thể tồn tại bảy ngày.
Họa sĩ Trần thị tôn sùng và tỏ thái độ thành kính với tác phẩm của mình, không ai lại dùng tranh để làm những việc không đâu.
Nhưng bây giờ, nhờ sự ảnh hưởng của Khánh Trần, tâm thái của họa sĩ nào đó đã lặng lẽ thay đổi...
Thì ra ngoại trừ chiến đấu, tranh vẽ còn có thể làm được rất nhiều việc...
Đại Vũ bước nhanh, sợ Khánh Trần đuổi theo yêu cầu xem bức vẽ vừa rồi.
Khánh Trần đang định theo sau thì nhận được một cuộc gọi vệ tinh.
Ở đầu dây bên kia, La Vạn Nhai báo cáo với hắn toàn bộ những gì xảy ra tối qua.
Khánh Trần ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
“Tổn thất nghiêm trọng như thế chắc chắn tạm thời tổ chức Vương Quốc không dám sử dụng mật thược chi môn tùy tiện nữa, lão La, khoảng thời gian kế tiếp là giai đoạn ngủ đông để phát triển, đừng bỏ lỡ thời điểm vàng này, bằng không chúng ta chậm một bước thì về sau sẽ trì trệ mãi. Đúng rồi, nói với nhà khoa học số 2, hắn không cần giải trình tự gen của ta nữa, ta lấy được mẫu máu thật của thần linh rồi, lần sau về ta sẽ bảo Zard và Đại Vũ đưa đến Kình Đảo, sau đó ngươi chuyển cho hắn.”
Lão La cười nói:
“Ta biết rồi, dạo này nhà khoa học số 2 bận đến mức sắp rụng hết tóc, nếu nghe được tin này chắc chắn hắn sẽ vui lắm.”
“Với cả thu thập mọi tin tức liên quan đến Bắc Mỹ giúp ta, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết về người du hành thời gian nào.”
Khánh Trần nói.
Khánh Trần không trả lời:
“Còn việc gì khác không?”
“Chuyên gia nghiên cứu người máy nano nói, thật ra nghiên cứu của họ hiện nay không hữu ích lắm, bởi vì công nghệ sản xuất lõi nằm trong tay tập đoàn tài chính, nếu chúng ta muốn sản xuất thứ này thì chỉ riêng việc thiết bị nano đã tốn 200 năm, có thế mới tạm thời đuổi kịp các tập đoàn.”
Khánh Trầm trầm tư suy nghĩ.
Ở thế giới ngoài, bất kỳ một sản phẩm nào cũng dám gắn mác làm từ “vật liệu nano”, tất nano khử mùi, áo jacket nano chống thấm.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH - FULL): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸