Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2179: Cũng Tạm




Ngay cả hình chiếu 3D trên đỉnh đầu cũng là đôi đũa dài và nồi lẩu bốc khói nghi ngút, cùng với dầu ớt sôi sùng sục trong nồi, nhìn sướng cả mắt.

Chỉ có một vấn đề, hình như thức ăn trong nồi hơi ít…

Ngay sau đó, Khánh Trần nhìn thấy thám viên PCE đang đi tuần trên phố - một hình ảnh gần như khó có thể bắt gặp ở các thành phố khác.

Và Khánh Trần phát hiện ra một chuyện, có đến một nửa số người trong thành phố này đeo lá ngân hạnh màu.

Khánh Kỵ bước chậm rãi ở phía trước, Khánh Trần hỏi:

“Ta còn tưởng ngươi sẽ mang ta đến núi Ngân Hạnh luôn chứ?”

Khánh Kỵ nói với khuôn mặt không chút biểu cảm:

“Phải cho ngươi ngắm nhìn thành phố này đã, đó là tâm nguyện của Tiểu Chuẩn.”

Khánh Trần sửng sốt.

“Tâm nguyện của ca ca ta?”

“Đúng vậy.”

Khánh Kỵ gật đầu:

“Sau khi ngươi rời khỏi thế giới trong đến thế giới ngoài, hắn lại có cơ hội được gặp người kia.”

Khánh Trần biết, “người kia” có lẽ chính là Nhan Lục Nguyên.

Khánh Kỵ nói tiếp:

“Khí đó Tiểu Chuẩn đã là ảnh tử rồi, hắn hỏi người kia: Thế giới ngoài trông ra sao, khi Tiểu Trần trở lại thế giới trong liệu có cảm thấy không quen không? Thế giới ngoài có những hoạt động giải trí gì, ở thế giới ngoài mọi người ăn gì, món ngon nhất là gì, người của thế giới ngoài làm cái gì.”

“Người kia trả lời hắn: Ở thế giới ngoài món ngon nhất chính là lẩu bơ và mỳ sợi, người ở thế giới ngoài không giống ở thế giới trong lắm, bọn họ có thể đi lại tự do, vô cùng an toàn. Mọi mgười ở thế giới ngoài có được cuộc sống sung túc, bọn họ không phải trả tiền cho hàng đống khoản chi tiêu và chịu nhiều áp bức, cũng sẽ không có ai cắt thận của ngươi ngay trên đường. Hoạt động giải trí ở thế giới ngoài là rửa chân, rất thoải mái.”

“Vì vậy, Tiểu Chuẩn giao dịch với gia chủ, hắn có thể tiếp tục làm ảnh tử của Khánh thị, nhưng thành phố số 5 phải giống thế giới ngoài, phải có lẩu, có tiệm rửa chân, người dân phải giàu có một chút, đường phố cũng phải an toàn hơn. Hắn không muốn khi ngươi trở về, nơi này không băng thế giới ngoài. Thế nên gia chủ chịu đựng áp lực từ các phe phái, một mình ban bố vài dự luật, giảm thuế, tiền trợ cấp, đảm bảo nguồn cung cấp vật tư, tăng tỷ lệ phá án ở thành phố này…”

“Những lợi ích thật sự ấy được dân chúng ghi nhớ trong lòng, cho nên khi mọi người biết được hắn qua đời, có đến ¼ người dân chủ động đeo lá ngân hạnh đê tang hắn.”

Khánh Trần ngẩn ngơ nhìn xung quanh, chẳng trách thành phố này trông kỳ lạ, không giống bình thường.

Ca ca dùng những thứ mà hắn nghe được từ Nhan Lục Nguyên để dựng nên thành phố kỳ lạ này cho mình.

Khánh Chuẩn là một phần tử của giai cấp, không có năng lực thật sự thay đổi thế giới, việc hắn có thể làm là khiến thành phố số 5 giống thế giới ngoài hơn một chút, để khi mình về đây sẽ không cảm thấy xa lạ.

Đối phương từng hứa khi nào hắn trở lại sẽ đưa cả thế giới cho hắn, vậy trước tiên đây phải là thế giới mà hắn thích mới được.

Bởi vậy khi vừa đến thành phố số 5 Khánh Kỵ không dẫn hắn lên núi Ngân Hạnh ngay, mà đưa hắn đến phố xá, nhìn hết thảy những gì Khánh Chuẩn đã làm cho hắn.

Cách trả giá vụng về này nhất thời khiến Khánh Trần không biết phải nói gì.

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi thân với ca ca ta lắm à?”

Khánh Kỵ suy nghĩ, rồi trả lời:

“Cũng tạm.”

“Cũng tạm là sao?”

Khánh Trần khó hiểu.

“Không hay gặp nhau, sẽ không chết vì hắn nhưng sẽ giúp hắn báo thù, đấy là “cũng tạm”.”

Khánh Kỵ nói.

Khánh Trần hỏi tiếp:

“Ngươi biết điều kiện thu dụng của ám ảnh chi môn chứ?”

“Biết.”

Khánh Kỵ nguýt Khánh Trần:

“Ta có con, Khánh Vô là con trai ta.”

“Khánh Vô đâu? Hình như hắn mất tích đã lâu rồi.”

Khánh Trần nói.

“Đi tu hành, người học võ cả đời chỉ có ba chuyện phải làm, tu hành là quan trọng nhất.”

Khánh Kỵ nói.

“Thế hai chuyện còn lại là gì?”

Khánh Trần tò mò.

“Chuyện thứ hai là sau khi tu hành xong giao hết bản lĩnh của mình cho vua chúa, thứ ba là sinh con, đừng để mình không người nối dõi, đừng chặt đứt truyền thừa.”

“Đúng là....mục tiêu sống khiến người ta cạn lời.”

Khánh Trần cảm thán.

Lúc này Khánh Kỵ dẫn Khánh Trần đi đến một tòa cao ốc cũ nát.

Khánh Trần nhận ra điều gì:

“Đây là nơi ca ca và chị dâu của ta từng ở à?”

“Phải.”

Khánh Kỵ nói:

“Nơi này vẫn như xưa, mỗi tuần đều có người hầu câm đến quét dọn. Yên tâm, không ai biết ngươi ở đây, trước tiên ở yên tâm ở lại, đi dạo xung quanh, sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi.”

“Khánh Thi, Khánh Hạnh, Khánh Nguyễn đều ở trong thành phố này à?”

Khánh Trần hỏi.

“Khánh Nguyên ở đây, nhưng trốn rồi. Khánh Thi và Khánh Hạnh không giấu giếm hành tung nhưng chỉ ru rú trong nhà, ít khi lộ diện.”

Khánh Kỵ trả lời:

“Người ngươi cần phải cẩn thận là mẹ của Khánh Văn, Khánh Vân cũng ở nơi này, nàng tin chắc ngươi giết con trai mình.”

Khánh Trần thở dài:

“Thế này không phải là mang ta về chịu khổ hay sao, rốt cuộc các ngươi định an bài ta làm gì?”

Khánh Kỵ ấn nút thang máy, tầng 17.