Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2180: E Là Chỉ Có Thần Linh Mới Làm Được




Hắn nói một cách bình tĩnh:

“Xem mắt.”

“Cái quái gì cơ?”

Giờ phút này trong đầu Khánh Trần toàn dấu chấm hỏi.

Sở dĩ hắn đến đây là vì Đại Yêu Khánh Kỵ cố ý đến hoang dã cùng với sự an bài của gia chủ Khánh thị.

Khánh Trần suy đoán nhiều khả năng có thể xảy ra, ví dụ như bảo hắn về báo cáo công tác, để hắn tham gia đấu đá quyền lực gì đó, hay gặp vài nhân vật quan trọng trong phe phái…

Điều duy nhất hắn không ngờ tới là đối phương trao đổi dây chuyền sản xuất người máy nano hoàn chỉnh, bỏ ra vô số vật tư, bố trí hoành tráng để mang hắn về với lý do là muốn hắn đi xem mắt!

Bị điên à!

Khánh Kỵ nói với vẻ trấn tĩnh:

“Hồi bằng tuổi ngươi ta đã có Khánh Vô rồi, những việc ngươi đang làm hiện nay quá nguy hiểm, để lại đứa con cho chắc ăn, truyền thừa không thể bị đứt đoạn.”

Khánh Trần:

“....Không cần đâu.”

“Hiện tại ngươi không có quyền tự chủ, trong 14 ngày này tự do của ngươi thuộc về bọn ta. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi không thích ai thì cũng không có người nào ép ngươi làm gì cả.”

Khánh Trần:

“???”

Khánh Trầm rơi vào trầm tư, theo những gì ca ca Khánh Chuẩn nói, cái người trên núi Ngân Hạnh không bao giờ làm những chuyện vô vị, nối dõi tông đường có quan trọng không? Đối với vị gia chủ ấy, có thể việc này có ý nghĩa quan trọng, nhưng chưa đến mức phải bắt ép mình xem mắt rồi sinh con đẻ cái.

Có lẽ còn có chuyện gì khác đang chờ mình.

Đi lên tầng 17, phòng 1772, cửa mở ra, bên trong sạch bong không một hạt bụi, căn phòng hơn 30 mét vuông thoạt nhìn rất chật chội, nhưng vô cùng ấm áp.

Khánh Trần bỗng ngẩn ngơ, bởi vì bố cục của nơi này giống hệt căn phòng trong giấc mơ của hắn với một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh.

Chỉ có điều, trong mơ một mình hắn được hưởng phòng ngủ, bởi vì cả nhà đều hy vọng hắn có được điều kiện cư trú tốt hơn, có thể chuyên tâm học tập để tham gia thi đại học Thanh Hòa.

Ở đây, trong phòng ngủ có một chiếc giường không to lắm, chỉ rộng 1,5 mét, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ấm áp của ca ca và chị dậu ôm nhau ngủ.

Bên cạnh cửa sổ là một chiếc bàn nhỏ, cạnh bàn là tủ quần áo cũng không lớn lắm.

Ngoại trừ cách bài trí đồ đạc trong nhà, tất cả mọi thứ ở nơi này đều giống như in giấc mơ của hắn.

Nhưng điều này có nghĩa là giấc mơ ấy không hoàn toàn là hư cấu, mà do ý chí của Khánh Chuẩn sau khi dung hợp với thế giới ảnh hưởng đến hắn.

Đó không phải là “cảnh trong mơ hư ảo” thật sự, mà là tưởng niệm ca ca để lại cho hắn, để hắn biết cuộc sống tốt đẹp nhất trông ra sao.

Khoan đã, nếu là như vậy, có phải nghĩa là ý thức của ca ca chưa biến mất triệt để sau khi hắn dung hợp với ý chí của thế giới không?

Đối phương chỉ dung hợp chứ không phải biến mất.

Khánh Trần bỗng nhìn về phía Khánh thị:

“Nếu....ta nói là nếu, ca ca ta dung hợp với ý chí của thế giới những vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, thì ta phải làm gì mới có thể tách hắn ra?”

Khánh Kỵ cau mày:

“Đừng nói nhảm. dung hợp với ý chí của thế giới là điều không thể thay đổi.”

“Ta nói là nếu như! Cảnh giới thực lực của ngươi cao hơn ta, có nhiều kinh nghiệm tu hành hơn ta, vậy theo kinh nghiệm của ngươi, ngươi suy đoán xem phải làm thế nào mới có thể tách hắn ra lần nữa? Cho dù sau khi bóc tách chỉ là thể ý thức cũng được.”

Khánh Trần nói:

“Ta từng thấy có người tồn tại hoàn toàn trong dạng ý thức, Lý Thần Đàn! Nếu hắn làm được thì tại sao ca ca của ta lại không thể?”

Khánh Kỵ cũng trầm ngâm:

“E là chỉ có thần linh mới làm được thôi, nhưng trên đời này đã không có thần nữa rồi.”

Theo quan điểm của Khánh Trần, Khánh Chuẩn và ông cụ Lý Tu Duệ hoàn toàn khác nhau.

Ông cụ Lý Tu Duệ thì cuộc sống đã sắp đi đến hồi kết, ông đã nhìn thấu ý nghĩa của cuộc đời mình, và muốn kết thúc tất cả mọi thứ.

Nhưng anh trai Khánh Chuẩn nhất định không phải, đối phương là bị người khác làm lãng phí sinh mệnh của mình nên cuối cùng mới đành phải rời đi.

Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, đối phương không hề muốn từ bỏ tất cả mọi thứ trong nhân thế này, thậm chí không có quá nhiều thời gian ôm chầm lấy em trai mình, không thể có đủ thời gian để đợi em trai về nhà.

Khánh Chuẩn đã dung hợp với ý chí của thế giới, cho dù thực sự có luân hồi và hoàng tuyền ở thế giới này, hắn cũng không thể xuống đó để tìm chị dâu Ninh Tú được.

Vì vậy, Khánh Trần nhất định phải nghĩ ra cách tước bỏ ý chí của anh trai mình, kéo hắn ra khỏi ý chí của thế giới.

Hiện tại bán thần không làm được, ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng không làm được.

Vậy Thần Minh có làm được không? Khánh Trần không biết nhưng hắn sẽ thử!

Khánh Trần hỏi:

"Có cách nào để tìm được thần minh Nhâm Tiểu Túc không, lẽ nào hắn không giữ lại bất cứ một cách thức nào để gọi được hắn ở thế giới này sao?"

Khánh Kỵ nghĩ:

"Có lẽ là không, giữa các thế giới đều có rào cản, nếu có thể gọi hắn, e là vị ngủ say nơi phương bắc đã gọi hắn từ lâu rồi. Cho nên, ngươi không tìm được thần minh đâu."

Khánh Trần yên lặng nhìn căn phòng nhỏ một hồi lâu, trên tủ giày có một tấm ảnh chụp chung, chính là bức ảnh Khánh Chuẩn bí mật ôm hắn chạy ra ngoài tìm Ninh Tú, âm thầm đi chụp ảnh ba chiều cùng nhau.