"Hóa ra là em trai của họ à, bây giờ họ đang ở đâu rồi?"
Bác gái đó hỏi.
"Đến một thành phố khác để kinh doanh."
Khánh Trần nói.
"Vậy hả."
Bác gái cười:
"Tên ta là Khánh Trân, hồi đó anh trai của ngươi đã giúp ta sửa chữa đồ điện rất nhiều lần, chị dâu ngươi còn thường cho hàng xóm món tráng miệng, đều là người quen cũ cả, gặp khó khăn gì ngươi cứ nói với bác, nếu giúp được bác nhất định sẽ giúp."
Khánh là một họ lớn ở phía tây nam, cũng giống như họ Vương ở thế giới biểu, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi tình cờ gặp một người mang họ Khánh cả, tổ tiên kéo dài đến mười mấy đời, nói không chừng họ đều biết đến Khánh Chẩn.
Lúc này Khánh Trần nghĩ đến việc anh trai và chị dâu đối xử tốt với người khác như thế nào, mũi đột nhiên chua xót, vội vàng bật cười:
"Cảm ơn bác gái, cần điều gì ta nhất định sẽ nói."
Bác gái quan sát một lượt Khánh Trần:
"Dù thân hình của ngươi trông hơi gầy, nhưng trông rất rắn rỏi. Đúng rồi, hiện tại ngươi đang làm công việc gì vậy?"
"À, chuyện này."
Khánh Trần trả lời:
"Ta là thợ sửa chữa."
"Sửa cái gì?"
Bác gái thấy hứng thú hẳn, trong khu ổ chuột có một người thợ thủ công thực sự rất tuyệt, người có tay nghề tuyệt đối không thể chết đói.
Khánh Trần cười và đáp:
"Thợ sửa điện thoại."
Thực ra, hắn nói mình là thợ sửa chữa cũng không có gì sai, thấy ai không vừa mắt hắn liền sửa ngay người ta, tập đoàn có vấn đề hắn cũng sửa luôn tập đoàn, liên bang có vấn đề hắn cũng sửa luôn cả liên bang.
Dù phạm vi sửa chữa hơi rộng, nhưng tốt xấu gì Khánh Trần hiện cũng được coi là một nghệ nhân lành nghề.
Bác gái rất vui:
"Sửa điện thoại tốt lắm, vừa hay điện thoại của ta đang bị hỏng, trên màn hình có một điểm sáng gì đấy, ngươi sửa lại giúp ta với. Nên đưa bao nhiêu, bác đảm bảo không thiếu một xu."
Khánh Trần sửng sốt, CMN trùng hợp vậy sao?
Hắn đâm lao phải theo lao nói:
"Đưa cho ta đi, ta sẽ sửa cho bác, nhưng sẽ mất một vài ngày."
"Không sao."
Sau khi đưa điện thoại cho Khánh Trần, bác gái tiếp tục cười hỏi:
"Chàng trai bao nhiêu tuổi rồi?"
Khánh Trần:
"17."
"Có người yêu chưa?"
Bác gái lại dấy lên quan tâm:
"Để bác giới thiệu cho ngươi nhé?"
"Không, không, không cần, không cần đâu."
Khánh Trần cầm theo điện thoại chạy trối chết.
Lúc này, trong cửa vang lên giọng nói của một cô gái, hỏi:
"Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"
Bác gái nói:
"Người hàng xóm mới của chúng ta."
"Hả? Hắn làm gì vậy?"
"Sửa chữa điện thoại."
Bác gái nói:
"Nó nhỏ hơn ngươi một tuổi, nhưng ta thấy hắn khá sạch sẽ, ta còn định để ngươi làm quen với nó một chút..."
Cô gái trong phòng lẩm bẩm:
"Ta có chuyện gì mà nói với thợ sửa chữa điện thoại? Người theo đuổi ta xếp hàng dài đấy."
...
Khánh Trần đi dạo trên những con phố náo nhiệt, trước đây hắn chưa bao giờ nghiêm túc đi dạo ở các thành phố khác, nhưng giờ hắn đang ở thành phố nơi anh trai xây dựng cho chính mình, hắn luôn cảm thấy không có đủ cảnh quan để xem.
Giống như những chi tiết nhỏ bé để lại trong một bộ phim đặc sắc, luôn có những điều bất ngờ ở khắp mọi nơi.
Không chỉ riêng nhà hàng lẩu hay tiệm mát xa chân, Khánh Trần còn nhìn thấy một 'nhà hàng Tứ Xuyên' ở thế giới trong.
Ở thế giới trong không có khái niệm tỉnh, vùng miền nên không có đặc trưng của địa phương như ẩm thực Tứ Xuyên.
Hắn bước vào nhà hàng xem qua, món ăn bên trong so với thế giới biểu phải nói là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hỏi kĩ mới biết đây thực chất là một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống trực thuộc Khánh thị.
Vì vậy, có lẽ Nhan Lục Nguyên đã đề cập đến "Nhà hàng Tứ Xuyên" với Khánh Chuẩn, Khánh Chuẩn còn nghĩ rằng đó là một thương hiệu, vì vậy mới để Khánh thị mở một nhà hàng như vậy, không quan trọng việc kinh doanh có tốt hay không, chỉ cần có là được.
Bất cứ khi nào Khánh Trần nhìn thấy những nguyên tố quen thuộc này của thế giới biểu, hắn luôn cảm thấy buồn cười, giống như nhìn thấy dáng vẻ anh trai mình đang vò đầu bứt tai và suy nghĩ "Nhà hàng Tứ Xuyên" nó trông như thế nào.
Hắn đi hết con đường về phía bắc cho đến khi một tòa nhà sừng sững xuất hiện trước mặt hắn.
Bên ngoài màu đen phản chiếu ánh sáng mặt trời, và toàn bộ chắc chắn như kim loại đúc.
Nhà tù số 5.
Khánh Trần không phải đến thăm nhà tù mà đến thăm người quản giáo trưởng đã lâu không thấy ở đó.
Hắn bước đến cổng nhà tù hiu quạnh này và đập vào cánh cổng:
"Nhất, ta biết ngươi ở bên trong, mở cửa!"
…
Nhà tù số 5 lạnh như băng, nó hoàn toàn không đáp lại tiếng kêu của Khánh Trần, thậm chí cả các camera giám sát ở cửa cũng không hề chuyển động.
Khánh Trần tiếp tục đập cửa:
"Đừng giả chết nữa, có người ghé đến mà máy quay không chuyển động là ngươi đã bị lộ rồi, mau mở cửa cho ta, có việc rất quan trọng đây, vào trong nói chuyện."
Nhưng nhà tù số 5 vẫn im ắng, không có bất cứ lời phản hồi nào.
Khánh Trần quyết định rút ra con át chủ bài của mình:
"Ta đến thành phố số 5 là để tham gia vào một buổi xem mắt! Sẽ có nhiều cô em lắm, ngươi có thể giả làm ta để trò chuyện với họ!"