Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2217: Kẻ Địch




“Thế quà sinh nhật của ta đâu?”

Khánh Kỵ tò mò:

“Đã có tiệc sinh nhật thì cũng phải có quà chứ?”

“Quà sinh nhật của ngươi là bắt đầu từ ngày mai ngươi sẽ phải trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Khánh thị, hơn nữa hưởng hoa hồng từ công ty tín thác của gia tộc, hàng năm không cần làm gì cũng đút túi 710 triệu, hơn nữa còn có được quyền quản lý hàng không mẫu hạm của Khánh thị.”

Khánh Kỵ nói:

“Bất ngờ không?”

Thái tử giám quốc!

Hiển nhiên gia chủ Khánh thị muốn...chuyển giao quyền lực của Khánh thị cho mình trước!

Nhưng vấn đề là cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử vẫn chưa kết thúc, gia chủ Khánh thị làm vậy chẳng khác nào tuyên chiến với tất cả những người ủng hộ cuộc tranh đoạt này.

Khánh Trần nghi ngờ:

“Hắn vừa sốt ruột lên kế hoạch đưa ta đi xem mắt, lại vừa tổ chức tiệc sinh nhật, thậm chí hiện nay còn chống đỡ mọi áp lực để đưa ta lên nắm quyền...Sức khỏe của hắn thế nào rồi?”

Lần trước hắn nghe ca ca Khánh Chuẩn nói là gia chủ Khánh thị không phải siêu phàm giả, sức khỏe không được tốt lắm.

Lý do duy nhất có thể giải thích cho những hành động này của đối phương là gia chủ Khánh thị không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Khánh Trần hỏi:

“Tại sao lại muốn ta tiếp nhận vị trí này?”

Khánh Kỵ nói:

“Cứu vãn tình thế, xây dựng thành phố số 10 là một thử thách, ngươi đã vượt qua được thử thách này.”

“Nếu ta không vượt qua thử thách thì sao?”

Khánh Trần hỏi.

“Có lẽ lão gia tử không đoái hoài gì đến ngươi nữa, bằng không đưa ngươi lên nắm quyền cũng chỉ là đẩy ngươi vào chỗ chết mà thôi.”

Khánh Kỵ cảm thấy nhàm chán:

“Còn ta hy vọng ngươi có thể mau chóng tiếp quản mọi thứ, thế thì ta có thể tiếp tục chuyên tâm tu hành.”

“Vậy là trong mười mấy ngày còn lại ta phải ở lại Kháng thị xử lý công việc?”

Khánh Trần cau mày:

“Ta sẽ không bị một chức vị trói buộc ở một chỗ, sau đó chết đi trong tiếc nuối.”

“Ngươi có thể bồi dưỡng đội ngũ cố vấn của mình, ngươi có một đội ngũ cố vấn mạnh mẽ đương nhiên có thể ngồi chơi xơi nước.”

Khánh Kỵ nói:

“Việc duy nhất ngươi phải làm là chinh phục đàn sói, trở thành sói đầu đàn mới. Phe phái dưới trướng gia chủ đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kinh doanh và chính trị, muốn chinh phục bọn họ, chỉ có mỗi vũ lực thôi là không đủ.”

“Thành phố số 5 cách thành phố số 10 mấy nghìn cây số, ta tìm đâu ra đội ngũ cố vấn. bây giờ”

Khánh Trần nói:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ngươi là người thông minh, tất nhiên sẽ hiểu nếu có Khánh thị giúp sức ngươi sẽ hoàn thành mục tiêu dễ dàng hơn.”

Khánh Kỵ nói:

“Nếu ngươi không chịu thì đi đi, không có ai ngăn cản ngươi. Đến lúc đó Khánh thị rơi vào tay người khác, con quái vật khổng lồ này sẽ là kẻ địch của ngươi.”

Hiện tại, cánh cửa bước vào phòng tiệc khép chặt, Khánh Trần đứng ở bên ngoài.

Bên trong là âm thanh huyên náo, bên ngoài Khánh Kỵ chờ đợi Khánh Trần đưa ra quyết định.

“Nếu quyết định làm chủ tịch hội đồng quản trị thì đẩy cửa đi vào, nếu không muốn thì quay người rời đi.”

Khánh Kỵ nói, giọng của hắn hết sức bình thản.

Khánh Trần suy nghĩ vài giây rồi tiến lên trước, người hầu câm nở nụ cười mở cửa giúp hắn.

Bên trong đại sảnh tổ chức bữa tiệc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía này, tiếng trò chuyện cũng im bặt.

Mọi người yên lặng nhìn hắn, nhìn thiếu niên lần đầu mặc âu phục, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào yến tiệc.

Giờ khắc này, Khánh Trần là nhân vật chính trong lòng mọi người.

Bùm…bùm…bùm, pháo hoa nở rộ trong tay nhóm người hầu câm mãi đến lúc này tiếng bàn tán mới lại sôi trào.

Ở cửa cục quản lý biên giới của thành phố số 5, một nhân viên nhìn ba người trước mặt mình, tỏ thái độ nghi ngờ với người trẻ tuổi mặc kariginu màu trắng:

“Ba người các người thuộc tập đoàn JIndai à? Ta từng thấy các ngươi trong tivi...Đúng rồi, ngươi là Jindai Kura, quý công tử đó đó!”

Hắn vừa dứt lời, bão kim loại treo đầu trên mái vòm của cửa xuất nhập cảnh từ từ chuyển động, đồng loạt chĩa vào Kura, Unshu và Sora.

Jindai Kura cười tủm tỉm:

“Bọn ta làm phản chạy khỏi tập đoàn Jindai rồi!”

Nhân viên ngạc nhiên, đây là chuyện mà mình có thể nghe được sao:

“Các ngươi đến thành phố số 5 làm gì...Ta không dám tự tiện cấp thị thực cho các ngươi đâu.”

Jindai Kura chắp hai tay giấu trong tay áo của kariginu, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Ngươi giúp ta gọi điện cho trang viên Ngân Hạnh, nói là bạn thân của của Khánh Trần Jindai Kura đến...Đương nhiên, ta cũng không biết câu này có tác dụng không.”

Nhân viên của cục quản lý cạn lời:

“Cấp bậc như ta làm sao liên hệ được với trang viên Ngân Hạnh. Hay là các ngươi chờ ở đây, ta báo lên từng cấp, đợi lãnh đạo phê chỉ thị rồi ta mới quyết định có cho các ngươi đi qua không?”

Nhưng đúng lúc này, một đoàn xe màu đen đi đến, nhân viên trông thấy biển số xe quen thuộc lập tức bỏ ba người kia lại, vội vàng chạy đến cạnh ô tô và khúm núm cúi chào:

“Cấp trên, ngài có thể đi lối VIP, không cần đi qua cửa này.”