Nhưng Lý Khả Nhu nói được thì làm được thật.
Nhất nhắn tin: Khánh Trần, cô gái này được đấy, có chuyện là đứng lên ngay…
Ngay sau đó lại có người đứng ra nói:
“Ta rất tò mò việc này, Khánh Trần, ngươi trở thành bạn với Jindai Kura bằng cách nào? Chẳng lẽ ngươi từng sống ở phương bắc à? Trước kia ta nghĩ đến một vấn đề, Khánh Mục bị bắt đi, bởi vì bị người ta thử đoạt xác bằng cách liên kết tế bào thần kinh nhiều lần cho nên cuối cùng biến thành người sống thực vật. Nhưng ngươi bị bắt đi tận một tháng mà lại bình yên vô sự trở về. Lẽ nào Jinda không thử đoạt xác ngươi à? Hay là ngươi đã bị đoạt xác rồi?”
Đám người kia đồng thời tung chiêu, vừa ra tay muốn xóa bỏ mọi công trạng của Khánh Trần ngay từ đầu.
Khánh Trần có chỗ đứng trong Khánh thị là nhờ lúc trước hắn đổi Khánh Mục về, sau đó thoát ra và phá hủy căn cứ A02.
Bởi vậy hệ thống tình báo của Khánh thị mới quy phục hắn.
Mà bây giờ, đối phương ý đồ vu hãm Khánh Trần bị đoạt xác, cách hãm hại này khiến Khánh Trần thậm chí không có cách nào để chứng minh mình trong sạch. Hắn biết minh không bị đoạt xác, gia chủ Khánh thị biết, ca ca Khánh Chuẩn biết, nhưng người khác không biết.
Bất luận Khánh Trần có bị đoạt xác thật hay không, cho dù mới chỉ là nghi vấn, hắn đã không có tư cách tiếp nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.
Lý Khả Nhu nói tiếp:
“Nếu các ngươi cảm thấy như thế còn chưa đủ, thế thì khi còn ở thế giới ngoài hắn giết mấy nghìn người du hành thời gian của Jindai ở Osaka, thậm chí còn giết chết cao thủ Jindai Yunhe ở phía bắc, bắt giữ Jindai Seisho – con trai của gia chủ Jindai, tất cả đều là giả sao? Hiện nay Jindai Seisho vẫn đang bị nhốt trong chuồng lợn, các ngươi có muốn đi xem bây giờ hắn thê thảm đến mức nào không?”
Jindai Kura nhỏ giọng tán thưởng, hắn phát hiện cô gái này thuộc làu làu mọi sự tích công khái của Khánh Trần, ngay cả những gì xảy ra ở thế giới ngoài cũng điều tra rõ ràng.
Đúng là chuẩn bị bài vở kỹ càng.
Phòng tiệc trở nên yên tĩnh, quả thực như Lý Khả Nhu đã nói, bây giờ Jindai Seisho vẫn còn đang cướp đồ ăn với lợn kia kìa, việc này không thể là giả được.
Có người cười khẩy, nói:
“Nếu hy sinh Jindai Seisho, Jindai Yunhe, rồi lại hy sinh thêm mấy nghìn quân tốt nữa mà có thể đổi lấy vị trí gia chủ Khánh thị, vậy thì vụ làm ăn này lời quá còn gì. Giả vờ ấy à, ai chẳng biết? Nếu Khánh Trần có cách chứng minh mình không bị đoạt xác thì ta sẵn lòng dốc ủng hộ hắn trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới hết mình, nhưng vấn đề là, hắn chứng minh bằng cách nào?”
…
Đối mặt với những lời chất vấn, Khánh Trần kéo cà vạt trên cổ mình ra, tiếp tục ăn bánh ngọt một cách ung dung.
Trái lại, sắc mặt Lý Khả Nhu tái nhợt:
“Nếu một câu vu oan giá họa có thể xóa bỏ dễ dàng bao công lao đã đạt được, vậy giờ ta cũng có thể nói trong số các ngươi có người bị tập đoàn Jindai đoạt xác.”
Người đàn ông trung niên kia đáp lại với vẻ bình tĩnh:
“Bọn ta không bị bắt đến căn cứ quân sự A02, theo thời gian và điều kiện, quả thật có khả năng hắn đã bị đoạt xác, bằng không giải thích thế nào việc Khánh Mục phát điên mà hắn lại không bị gì cả? Và tại sao ba cao thủ Jindai đột nhiên xuất hiện ở đây trước ngày hắn được đề cử trở thành chủ tịch hội đồng quản trị?”
“Nếu Khánh Trần có thể chứng minh mình không bị đoạt xác thì mới có tư cách trở thành chủ tịch, nếu không có khác nào chúng ta dâng Khánh thị cho Jindai!”
Lý Khả Nhu há miệng nhưng không nói nên làng, không phải là nàng không có đủ năng lực biện luận, mà vì chuyện này liên lụy quá rộng và quá trí mạng, nàng hoàn toàn không nghĩ ra phải làm sao mới có thể chứng minh Khánh Trần bị những người này vu oan.
Kết nối tế bào thần kinh tiến hành đoạt xác, nếu Khánh Mục tỉnh lại thì còn có thể tự chứng minh bản thân trong sạch.
Vì người đoạt xác không kế thừa ký ức của nguyên chủ, vì vậy Khánh Mục nếu thức tỉnh thì chỉ cần kiểm chứng vài bí mật của mình khi ở Khánh thị là có thể xóa bỏ hiềm nghi.
Ví dụ ai từng nói với hắn cái gì, ví dụ như có những tin tức cơ mật nhất nào từng được nêu ra trong một lần hội nghị bí mật nào đó.
Nhưng vấn đề là Khánh Trần không có căn cơ ở Khánh thị, hắn đột nhiên xuất hiện ở thế giới trong, dù muốn xác minh thân phận của mình cũng không có cơ hội.
Mà đối phương chắc chắn Khánh Trần không có cách nào chứng minh nên mới tung việc đoạt xác ra như đòn tấn công trí mạng nhất vào thời khắc mấu chốt này.
Những người này nghiên cứu Khánh Trần kỹ càng, hoặc là nói họ đã coi Khánh Trần như kẻ địch giả tưởng lớn nhất từ lâu rồi.
“Khánh Trần, ngươi định cứ ăn mãi như thế mà không nói gì à?”
Có người lớn tiếng hỏi.
Khánh Trần nguýt đối phương:
“Ngươi muốn ta chứng minh kiểu gì?”
Hắn vừa dứt lời thì ngoài đại sảnh lại vang lên tiếng bước chân.
Khách khứa của bữa tiệc đã đến đông đủ, mà khách không mời lại xuất hiện liên tục.