Người hầu câm mở cửa ra, Khánh Nhất mỉm cười bước vào:
“Sinh nhật của tiên sinh nhà ta, ta không trình diện sao được? Tiên sinh, tiên sinh, tại sao ngươi không báo cho ta biết, hôm qua ta mới nhận được tin tức, lập tức dùng khí cầu máy bay từ thành phố số 10 đến đây, lại đến muộn mất rồi!”
Tất cả nhìn người đến phá rối kia, thật ra thân phận của Khánh Nhất vô cùng nhạy cảm, cha hắn là Khánh Khôn, mà Khánh Khôn không chỉ nắm giữ 40% nguồn năng lượng, 21% sản lượng công nghiệp quân sự của Khánh thị mà còn thống lĩnh một sư đoàn dã chiến.
Các phe phái trong Khánh thị phân chia rạch ròi, nhưng trong hầu hết trường hợp người có tài nguyên thì không có quân đội, người có quân đội thì không có tài nguyên, thế mới có thể ngăn chặn lẫn nhau.
Chỉ có số ít người như Khánh Khôn mới có thể vừa quản lý quân đội lại vừa nắm giữ tài nguyên, những người đó đều có địa vị hết sức quan trọng trong Khánh thị.
Vì vậy, Khánh Nhất là đứa con độc đinh của Khánh Khôn được xem như con cháu thuộc hàng nòng cốt nhất trong tập đoàn, hoàn toàn khác với nhóm cậu ấm cô chiêu.
Khánh Nhất đi vào trong sảnh, đằng sau còn có tám người ôm tám chiếc hộp theo cùng.
Thiếu niên lại gần đám đông, mọi người nhao nhao nhường đường cho hắn.
Có vài người trẻ ngứa mắt Khánh Nhất, hoặc là bị người khác giật dây, thế là tiến lên chặn đường hắn.
Khánh Nhất đứng trước mặt họ, cười khẩy và nói:
“Cút xa một chút, bằng không tối nay khiến các ngươi phơi thây hoang dã.”
Sắc mặt mọi người thay đổi, một vãn bối mà lại bộc lộ sát khí mãnh liệt như thế trong yến hội của gia tộc ư?!
Khánh Nhất nhìn xung quanh:
“Quên cha ta là ai rồi à?”
Tất cả nhớ tới tên lỗ mãng Khánh Khôn, bỗng cảm thấy nếu Khánh Nhất nói muốn giết ai thật thì đội quân Vô Diện dưới trướng Khánh Khôn nhất định sẽ ra tay.
Tất nhiên là để giữ thể diện cho con trai nhà mình!
Có người đàn ông trung niên cười khẩy:
“Chẳng qua là ngươi dựa vào cha mình mà thôi.”
Khánh Nhất liếc xéo:
“Con dựa hơi cha là điều hết sức hiển nhiên, sao, ngươi không có cha à? Cút hết sang một bên trước khi ta tìm các ngươi tính sổ.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó tránh đường.
Có người hỏi:
“Ngươi đến đây lúc này, cha ngươi có biết không?”
Khánh Nhất cười nhạt:
“Ta đến đây bằng khí cầu máy do hắn phái đến thành phố số 10 đấy, ngươi cảm thấy hắn có biết không? Tối nay, mỗi một câu ta nói ra đều có thể đại diện cho hắn.”
Điều này có nghĩa là bè đảng Khánh Khôn muốn công khai chọn phe.
Mà kể cũng lạ, Khánh Nhất mới 14 tuổi mà Khánh Khôn lại bằng lòng để hắn tự quyết định.
Hiếm có người cha nào cưng chiều con trai mình đến thế.
Mọi người im lặng, chỉ có Khánh Trần mìm chào hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải ta bảo ngươi quản lý hệ thống tình báo ở thành phố số 10 à? Đói bụng chưa, mau lại đây ăn chút gì đi.”
Khánh Nhất đi đến trước mặt Khánh Trần, nhận bánh ngọt mà tiên sinh nhà mình đưa, hắn cũng cười nói:
“Tiên sinh, Lý Khác cũng vừa mới biết được sinh nhật của ngươi nên không đến kịp, hắn nhờ ta gửi lời chúc cho ngài, chúc ngài sớm ngày thăng cấp bán thần, giết hết kẻ xấu.”
Nhiều người trong bữa tiệc chợt nín thở.
Mọi người đều biết Khánh Trần giờ đã là cao thủ cấp A, nếu hắn bước qua ngưỡng cửa bán thần thì tất cả họ sẽ phải ôn lại khoảng thời gian bị ảnh tử áp chế.
Bán thần có thể làm lơ nhiều quy tắc, giống như Trần Dư của Trần thị vậy.
“Ngươi vừa bịa ra đúng không, Lý Khác đâu có nói năng hung ác như thế.”
Khánh Trần dở khóc dở cười.
Khánh Nhất mỉm cười xấu hổ:
“Thật ra hắn nói là dù sao tiên sinh cũng sống được hơn hai trăm năm nữa, còn ăn sinh nhật nhiều lần, bỏ lỡ lần này cũng không sao. Nhưng ta biết hắn cũng rất muốn đến.”
Vẻ ngượng ngùng của Khánh Nhất khi đối diện với Khánh Trần khác hẳn với bộ dạng tàn nhẫn khi đối mặt với những người khác ban nãy.
Khánh Trần đang trưởng thành, Khánh Nhất cũng lớn lên, nhưng có một điều duy nhất không thay đổi là tâm trạng của Khánh Nhất khi nhìn thấy tiên sinh nhà mình.
“Mở quà ra nào.”
Khánh Nhất cười nói:
“Tiên sinh, mấy món quà này ta tìm ở chỗ cha đấy, không phải thứ gì quý giá, xin đừng ghét bỏ.”
Nói rồi, mấy người đứng sau Khánh Nhất mở tất cả hộp gỗ ra, trong tám chiếc hộp này là tám bộ thuốc biến đổi gen từ cấp F đến cấp B…Vô số người trong đại sảnh khiếp sợ.
Thế này mà bảo là không quý già à?
Mọi người đều biết, ngành công nghiệp quân sự của Khánh Khôn chủ yếu sản xuất thuốc biến đổi gen, chiếm 30% tổng sản lượng thuốc biến đổi gen của Khánh thị.
Nhưng họ không ngờ, Khánh Khôn vậy mà lại có thể tặng cho sư phụ của con mình món quà sinh nhật quý giá nhường ấy!
Rốt cuộc đội quân Vô Diện dưới trướng Khánh Khôn cũng chỉ có hơn 40 chiến sĩ gen cấp B.
Hơn nữa, dù Khánh Khôn có thể sản xuất thuốc biến đổi gen thì cũng không giữ lại tất cả cho riêng mình mà còn phải cung cấp cho gia tộc, hắn chỉ có thể tích lũy từng chút một, cuối cùng tích lũy không biết bao nhiêu năm mới thành lập nên một đội quân Vô Diện.