Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2238: Kỹ Thuật Bắn Súng




Lão Chu tức giận:

“Ta rất bực đám cậu ấm cô chiêu nghĩ rằng có tiền là thích làm thì làm như các ngươi, có tiền thì có thể lên núi trượt tuyết à? Lẽ nào người dẫn đoàn của ngươi không cảnh cáo ngươi sao? Công ty leo núi bên kia lấy rất nhiều tiền của ngươi đúng không? Thế chẳng phải là hại cả đoàn leo núi à!”

Nhưng Gia Thố không quan tâm lão Chu nói gì, bây giờ trong mắt hắn chỉ có hai thỏi vàng kia thôi!

Đây là khách sộp!

Gia Thô nói:

“Bọn ta phải về RKZ, ngươi có thể đi nhờ xe của bọn ta.”

Khánh Trần suy nghĩ, RKZ có sân bay Hòa Bình, hắn có thể đi máy bay ở nói đó:

“Được!”

Gia Thố dò hỏi một cách dè dặt:

“Nhưng bọn ta phải đi lòng vòng một đoạn, trên đường về PKZ phải đi đuổi bọn săn trộm trước đã, chỉ sợ phải trì hoãn năm, sáu ngày.”

Khánh Trần hỏi:

“Thế còn xe khác không?”

Gia Thố quýnh lên:

“Thật ra ngươi ở đây chờ thì phải bảy ngày nữa mới có đoàn xe chở vật tư tiếp theo, cho nên dù bọn ta đi đường vòng thì ngươi cũng có thể đến RKZ trước một ngày, nên đi theo bọn ta mới là cách nhanh nhất.”

Gia Thố không nôn nóng không được, kiếm được số tiền ấy là đội tuần tra họ có thể đổi một chiếc xe bán tải mới rồi.

Chiếc xe họ đang dùng vừa nát vừa cũ, đôi khi thấy được kẻ săn trộm chưa chắc đã đuổi kịp.

Mà đám săn trộm lại có tiền, bình thường khi về nước toàn dùng bao tải để chứa tiền, tên nào cũng tiêu tiền như nước.

So ra đội tuần tra được lập nên bằng ý thức trách nhiệm.

Lão Chu cau mày:

“Gia Thố, ta phải nói rõ cho ngươi biết, tuy ta không thích hắn nhưng các ngươi còn phải đuổi bắt bọn săn trộm đấy, lỡ như hắn xảy ra chuyện gì thì các ngươi ăn nói thế nào với người nhà của hắn?”

Gia Thố trả lời:

“Bây giờ mới đầu xuân, bọn săn trộm chưa hoành hành quá mức, bọn ta ứng phó được.”

Lão Chu nói:

“Thì vẫn phải đánh nhau thôi, lần trước ngươi còn nói trong đám người săn trộm ấy có kẻ vô cùng lợi hại, có thể nhảy lên cao ba, bốn mét mà.”

Gia Thố đáp lại:

“Sợ gì chứ, chẳng lẽ nhảy cao thì không sợ ăn đạn chì à? Lần trước là do cách xa quá, lần này chỉ cần ta bắn trúng hắn, nhất định hắn sẽ chết.”

Thật ra khi Gia Thố nghĩ đến tên săn trộm kia, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, nhưng để kiếm tiền hắn chỉ có thể giả vờ kiên cường.

Lão Chu thở dài:

“Quan trọng là các ngươi dẫn theo một người trẻ tuổi không biết gì cả đi lại trong khu không người này, liệu đối phương có gây trở ngại cho các ngươi không?”

Nhưng Khánh Trần không quan tâm, hắn ném vàng cho Gia Thố:

“Yên tâm, ta sẽ không cản trở các ngươi, hết thảy nghe các ngươi chỉ huy. Khi nào đi?”

“Bây giờ đi luôn!”

Gia Thố mừng ra mặt gọi đồng đội:

“Gawa, dỡ hàng xong chưa?!”

Gawa đứng bên cạnh ô tô nói:

“Xong rồi, khi nào rời đi?”

Gia Thố:

“Bây giờ!”

Khánh Trần tò mò:

“Các ngươi thiếu tiền lắm à, lẽ nào có người khất nợ tiền lương của đội tuần tra?”

Gia Thố lắc đầu:

“Không có ai khất lương cả, chẳng qua công việc của bọn ta khá nguy hiểm, có đồng đội hy sinh, tiền trợ cấp của họ chỉ có chút xíu, đồng đội còn sống phải kiếm tiền nuôi gia đình của họ, hơn hai mươi mấy miệng ăn chờ bọn ta nuôi đây này. Nào, ngươi ngồi trên ghế phụ lái đi, chúng ta xuất phát thôi. Gawa ngươi xuống đi, ra ngồi thùng xe.

Khánh Trần cười:

“Ta ngồi thùng xe cũng được, ở đó tự do hơn.”

Gia Thố sửng sốt, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Gawa:

“Vậy ngươi cũng ngồi thùng xe đi, chiếu cố vị khách này của chúng ta.”

Nói rồi hắn nháy mắt ra hiệu cho Gawa, hai thành viên đội tuần tra đi ra chỗ khác, Gia Thố nhỏ giọng nói với Gawa:

“Ngươi trông chừng hắn, tiểu tử này nghé mới sinh không sợ hổ, đầu óc không bình thường lắm, có lẽ là nhiều tiền không có chỗ tiêu. Nếu gặp săn trộm, ngươi phải để ý hắn, đừng để hắn gây rắc rối cho chúng ta.”

Gawa gật đầu:

“Biết rồi!”

Hia Thố nhiệt tình với Khánh Trần là vì hai thỏi vàng, nhưng quả thật việc họ phải làm rất nguy hiểm, Gia Thố không thể để Khánh Trần làm chuyện gì điên rồ, ảnh hưởng đến công việc của họ.

Xe bán tải lên đường trong tiếng động cơ nổ ầm ầm, Khánh Trần nhìn khẩu súng săn trong lồng ngực Gawa:

“Có thể cho ta xem không?”

Nói thật, lần đầu hắn nhìn thấy khẩu súng thô sơ như vậy đấy, nhìn mặt gỗ của khẩu súng đã bị vuốt ve đến mức trơn nhẵn, Khánh Trần nghi ngờ liệu khẩu súng này có rụng rời luôn sau một phát đạn không.

Nhưng Gawa ôm chặt súng vào lòng và nói với giọng cứng ngắc:

“Ngươi, người trong thành phố, không biết dùng thứ này, nguy hiểm.

Gawa nhìn Khánh Trần với ánh mắt cảnh giác như đang nhìn kẻ địch.

Khánh Trần cười tươi:

“Kỹ thuật bắn súng của ngươi thế nào?”

Gawa nói:

“Ta bắn súng giỏi nhất đội, ta có thể bắn trúng cả mục tiêu như đồng tiền xu trong vòng 10 mét.”

“Thế thì giỏi thật.”

Khánh Trần gật đầu.