Cùng lúc đó, toàn bộ cống thoát nước trong thành phố đều đột nhiên có vô số gián bò ra.
Một con gián màu vàng kim cỡ lớn đẩy nắp giếng bò ra ngoài, nó đi đến bên cạnh Tiểu Tam cọ cọ, Tiểu Tam lại đổ một chén lẩu Oden đến trước mặt nó, cười nói:
“Ăn đi, tối nay phải làm phiền ngươi rồi.”
Nói, Tiểu Tam lại quay đầu nhìn ông chủ:
“Đừng sợ, mấy con gián này sẽ không làm các ngươi bị thương, còn nữa, từ trước đến nay Phụ Huynh chưa bao giờ bỏ đi.”
Ông chủ giật mình sững sờ, sau đó, ông ta thấy Tiểu Tam đội mũ lưỡi trai lên, hòa mình vào đám người đang dần trở nên hỗn loạn.
…
Gián trong thành phố số 20 bắt đầu tràn ra.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có gián, không thể đếm hết được.
Cư dân thành phố phát hiện gián bắt đầu tấn công nhân loại. Thậm chí họ còn thấy có người bị gián vây kín khắp người rồi kêu rên, la hét thảm thiết.
Gián tiến hóa ra cái miệng sắc bén, vừa cắn xuống thì trên cơ thể người bị tập kích liền bắn ra máu.
Hình ảnh cực kỳ dữ tợn và khủng khiếp.
Điều này làm cho tất cả mọi người bắt đầu sợ hãi, phảng phất sẽ tái diễn lại tai họa xảy ra ở thành phố số 10.
Phải biết rằng sau tai nạn thì 12 triệu người ở thành phố số 10 cũng chỉ còn lại 6 triệu người!
Trong phút chốc, những người có danh vọng dồn dập kêu gọi đội cảnh vệ cứu viện, dân chúng thì nhao nhao cùng nhau chạy ra khỏi thành phố.
Thế nhưng mọi người nhanh chóng ý thức được điều khác thường.
Những con gián này....lại không tấn công dân thường.
Có người đứng trên đường hô lên:
"Mọi người đừng sợ, trước tiên đừng sợ! Mọi người có phát hiện không, chúng nó đều chỉ tấn công họ Takane, chẳng để ý đến những người bình thường như chúng ta đâu! Ta biết người vừa chết ở giao lộ, hắn là tay sai của Jindai!"
Dần dần, dân chúng ở các góc trong thành phố đều phát hiện ra quy luật này!
Vô số con gián chi chít đi qua, phát ra tiếng xào xạc, chẳng hề để ý đến những người dân đang dần đứng lại kia, dường như không có chút hứng thú nào với họ.
"Chuyện gì vậy chứ, tại sao gián không tấn công chúng ta? Chúng nó có thù oán gì với Jindai sao."
"Không biết, nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó khác thường lắm."
"Đợi chút, có khi nào là Hội Phụ Huynh đang trả thù Jindai không? Jindai phá huỷ thành phố số 10, họ cũng dùng cách tương tự như vậy để trả thù Jindai?"
"Ngươi nói vậy thì ta thấy đúng là có khả năng này, nhưng họ làm thế nào được?"
Vừa dứt lời, có người trên đường nhìn thấy một người da trắng ở trần vừa kêu rên vừa chạy ra từ trong cao ốc, đằng sau còn có gián đang đuổi theo.
Cuối cùng gián đã cắn chết tươi hắn!
Người da trắng chết rồi, gián vẫn không tấn công những người khác mà đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Tuy rằng gián không thể tìm được hết người họ Takane, người da trắng, nhưng dù chỉ giết bớt một nửa thì cũng đủ làm cho dân chúng hả dạ.
Họ không nhịn được suy đoán, có khi nào là...
Hội Phụ Huynh đã trở lại?
Ngay vào lúc dân chúng ở thành phố số 20 sắp hết nhịn được Jindai, vương quốc, cuối cùng thì Hội Phụ Huynh cũng trở lại trong sự mong chờ của họ.
Ông chủ quán mì nhịn cơn buồn nôn đứng giữa đám gián, kích động gửi tin nhắn cho gia đình bạn bè: Đừng sợ, đám gián đột nhiên xuất hiện trong thành phố là do Hội Phụ Huynh làm, chúng nó sẽ không tổn thương dân thường!
Tin tức này nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Trong sáu thành phố ở phương bắc, tất cả tin tức về Hội Phụ Huynh đều được truyền bá nhanh chóng, đây chính là lòng dân và vốn liếng mà Hội Phụ Huynh đã để lại trước đó.
Cũng chính vào lúc này, Cao Văn của truyền thông Hi Vọng đột nhiên gửi công văn, tỉ mỉ tiết lộ thông tin về tai nạn ở thành phố số 10: Jindai Senaka chết rồi, tập đoàn tài chính Jindai đặt xác của hắn trong đường cống dưới thành phố số 10, cuối cùng bị gián và chuột chia nhau ăn mất.
Đám chuột gây ra tai nạn ở thành phố số 10, còn gián thì lại do Hội Phụ Huynh khống chế.
Bây giờ tất cả những chuyện xảy ra ở thành phố số 20 đều là gậy ông đập lưng ông cả. Hơn nữa mục tiêu tập kích lần này là phải giết hết tất cả những người da trắng coi rẻ luật pháp kia!
Lần này, rốt cuộc dân chúng ở thành phố số 20 cũng biết được chân tướng. Họ không còn sợ hãi đám gián nữa, thậm chí còn nhịn cơn buồn nôn xuống mà kêu gọi đám gián...
Dân chúng nghiêm túc quan sát dưới chân, thấy đám gián trào ra từ nắp cống như thủy triều, có lớn có bé.
Lớn thì to bằng chậu rửa mặt, nhỏ thì như móng tay. Con lớn che chở con nhỏ, giống như xe tăng che chở bộ binh trên chiến trường...
Nói thật ra thì họ rất vui vẻ khi thấy Hội Phụ Huynh trở về, dũng cảm đứng ra vì mọi người.
Nhưng vấn đề là cảm giác vừa kích động lại vừa buồn nôn lúc này là sao?
Lúc Jindai phát hiện ra điều khác thường thì gián triều đã tràn lan. Họ ra sức chống lại, có điều sự chống cự cũng nhanh chóng bị tan rã.