Hắn nói xong thì Khánh Trần lại nghe thấy tiếng roi da quất lên da, hơn mười tiếng roi vụt liên tiếp, người bị đánh nức nở khe khẽ.
Khánh Trần sửng sốt, tên này biến thái thật đấy!
Người đàn ông kia vừa quất thẳng tay vừa nở điệu cười dữ tợn và nói:
“Năm người các ngươi, buổi tối đến phòng ta, ta phải thay ông chủ dạy dỗ mấy đứa nô lệ các ngươi. Được rồi, thả váy xuống, không được khóc sướt mướt, lát nữa để thiếu gia thấy được thì ta đánh chết các ngươi. Mau làm việc cho ta, toàn bộ ngóc ngách và khe hở đều phải được quét tước sạch sẽ! Nô lệ lười biếng, đáng đời phải làm nô lệ cả đời!”
Đó không phải con trai của bá tước Kennedy, mà là một tên quản gia đến đây chuẩn bị trước!
Bây giờ Khánh Trần đã hiểu tại sao nô lệ trên cứ điểm thà đến đảo hoang sinh sống chứ không muốn trở về.
Nô lệ không có nhân quyền, họ như một bầy gia súc bị nuôi trong chuồng.
Khánh Trần cầm lấy một chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm rồi lặng lẽ thò ra ngoài, hắn thấy được bốn, năm nữ nô gốc Á nhanh chóng đứng dậy lấy vải da hươu, còn quản gia gốc Á mặc áo vest đen, áo sơ mi trắng bên trong kia kiểm tra các nơi với thái độ ngạo mạn, từ từ đi đến căn phòng Khánh Trần đang trốn.
Quản gia vào phòng, cặp mắt lia đến từng ngóc ngách như ưng săn mồi, tìm xem nơi nào có tro bụi và mạng nhện.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được sau lưng có người, nhưng quay đầu lại thì không phát hiện thấy gì cả.
Hắn khẽ ơ một tiếng, sau đó cười gằn:
“Không khí trong phòng lưu động không bình thường, ngươi cho rằng mình có thể tranh thoát được tai mắt của ta thật ư?”
Quản gia này là siêu phàm giả!
Quản gia bỗng ra tay đánh ngược về phía sau, nhưng hắn bất ngờ nhận ra nắm đấm của mình bị đối phương nắm chặt, một dòng điện từ lòng bàn tay chạy ra khắp toàn thân khiến quản gia run bần bật.
Khánh Trần thầm thở dài, ngươi mới cấp C, giả vờ gì chứ?!
Nghe ngữ khí của ngươi, ta còn tưởng ngươi là cao thủ cấp A, làm ta giật cả mình!
Khánh Trần bóp miệng hắn, rồi cười tủm tỉm và nói:
“Mọi người đều biết, nụ cười không biến mất cũng không sinh ra, nó chỉ chuyển từ mặt ngươi sang mặt ta, ta gọi đó là định luật bảo toàn nụ cười, không biết ngươi có đồng ý không?”
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ ô tô.
Hơn 20 chiếc xe đỗ ngoài cửa, có thể loáng thoáng nghe được giọng một người thanh niên:
“Lần này xem như chúng ta được dựa hơi “ánh sáng của người da trắng” rồi, sau này các ngươi mới phá đảo, mà ta là lượt đầu tiên chứng kiến. Khi ấy ta hẹn con gái nhà Rothschild đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, vốn dĩ chỉ muốn dọa nàng để nàng nhào vào lòng ta thôi, kết quả là không ngờ lại gặp được ánh sáng của người da trắng.”
“Lúc đó ở cửa đầu tiên, hắn liếc mắt một cái là phát hiện ra cách phá giải ngay, đến cửa thứ hai đề tính nhẩm rất khó mà hắn chỉ mất hơn 10 giây đã tính ra rồi, ta kinh ngạc lắm luôn! Ta đi theo hắn đến cửa 162, cảm xúc cũng chai lì luôn rồi, khi đó ai có thể ngờ được tên của mình sẽ được ghi lại trong lịch sử của thế giới Siêu Đạo! Đó là lần phá đảo đầu tiên của phó bản số 136 đấy!”
Người khác nói:
“Hâm mộ thật đấy, sao ta lại không may mắn được như thế chứ.”
“Thôi đi.”
Người trẻ tuổi vừa nói chuyện bật cười:
“Có chuyện tốt ta gọi các ngươi ngay đấy thây, bây giờ tất cả đều là pháp sư sấm sét rồi, về sau mặc sức tung hoành ở thế giới Siêu Đạo. Đúng rồi, FFF nói có lẽ sau này còn có những mục khác, có khả năng sẽ dẫn đi đánh quái thăng cấp. Chắc hắn là trợ thủ cho ánh sáng của người da trắng, ta lén đưa cho hắn 200 nghìn, bảo hắn có vụ gì ngon nghẻ thì gọi ta.”
“Đúng rồi Lam Sơn, chúng ta có cần thành lập bang hội không? Bây giờ mọi người đều là người chơi có chức nghiệp truyền thừa rồi, tuy hội không thể lợi hại như Phong Bạo, Phượng Hoàng hay Hắc thủy được nhưng cũng nên có một vị trí.”
Người trẻ tuổi tên Lam Sơn suy nghĩ:
“Không được, ta cảm thấy chuyện này còn phải hỏi ánh sáng của người da trắng đã, lỡ như hắn cũng muốn lập hội thì sao? Ngươi ngẫm lại xem, trước kia mới tiến vào thế giới ảo Siêu Đạo chúng ta còn phải cẩn thận từng li từng tí sửa mặt thành người gốc Á mới không bị cô lập, bây giờ hắn đứng ra, chưa biết chừng lại là thế lực đứng sau vị công tước nào đó muốn tập hợp lực lượng người da trắng trong thế giới Siêu Đạo. Nếu không tại sao hắn lại cứ dán nhãn ánh sáng của người da trắng cho mình mãi thế?”
“Cái nhãn ánh sáng của người da trắng là do người khác dán lên cho hắn mà?”
“Nhưng hắn không từ chối!”
Lam Sơn nói:
“Nếu hắn định thành lập bang hội thì chúng ta gia nhập hội của hắn là được, biểu hiện tích cực một chút, có khi còn được hưởng nhiều lợi ích ấy chứ.”