Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2294: Quá Xa Vời




Hiện nay, thế giới ảo Siêu Đạo đã thâm nhập mọi ngóc ngách của đại lục phía Tây, nó mang lại nguồn vốn ổn định cho gia tộc Roosevelt, không gây rắc rối, ngoài ra mỗi tháng còn có thể sản sinh một lượng siêu phàm giả nhất định.

Nếu chỉ là một trò chơi thì giá trị của nó rất thấp, nhưng bây giờ nó lại có được phương pháp sản xuất lượng lớn siêu phàm giả, đủ để thế giới Siêu Đạo nhận được sự đánh giá cao từ bất cứ gia tộc nào.

Lam Sơn suy tư:

“Không biết ánh sáng của người da trắng có thể lọt top 10 được không? Nếu có thể thì liệu hắn có bán suất mình có không nhỉ? Mà nếu bán thì ta sẽ bán bộ ô tô đứng tên ta để đổi lấy một cơ hội thức tỉnh. Ngộ nhỡ thức tỉnh cấp A thì trong gia tộc còn có ai có thể cạnh tranh với ta nữa?”

“Nghe nói người đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng tháng còn có cơ hội lĩnh ngộ cảnh giới cao cấp hơn thì phải? Các ngươi nói xem liệu ánh sáng của người da trắng có cơ hội không…”

“Top 1 thì xa vời quá.”

Lam Sơn trầm ngâm:

“Không phải ai cũng có thể đứng đầu được đâu, thậm chí đôi khi điểm xếp thứ nhất mà tổng chỉ đứng thứ hai, thứ ba, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, các cao thủ cũng phải có vận may mới đứng top 1 được. Về cơ bản, mỗi tháng phải xem ai là người phá đảo phá bản thì mới có thể chiếm giữ vị trí ấy.”

“Chẳng phải trước kia có người đứng thứ nhất 12 tháng liên tiếp à, tên gì ấy nhỉ.”

“NO.9, nàng biến mất hơn một năm rồi, không biết đi đâu. Có người nói hình như nàng đang vượt ải thế giới số 1, nhưng tên nàng chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng điểm, không biết có phải bị nhốt ở bên trong rồi không.”

Trong phó bản có tiếp điểm để đi ra ngoài, nếu muốn thoát ra thì phải đi qua tiếp điểm truyền tống, khi vào lại thì sẽ được đưa thẳng đến tiếp điểm lần trước ngươi rời đi.

Giống như thế giới số 136, qua 10 cửa ải mới xuất hiện một tiếp điểm.

Nếu không tìm thấy tiếp điểm thì chỉ có cách để ra ngoài: Chết để đi ra, xóa ních cày lại.

Lúc này, ở trên tầng hai, Khánh Trần hãy còn đang bóp miệng quản gia, dùng điện giật đối phương như con cá nheo vừa ra khỏi nước.

Hắn nghĩ thầm, trùng hợp ghê, con trai cả của nhà Kennedy thế mà lại là lứa đoàn viên đầu tiên của hắn…

Chắc chắn nhà Lam Sơn rất giàu có, nhưng Lam Sơn vẫn chưa kế thừa gia nghiệp, cho nên không sống xa xỉ như cha mình.

Hiện nay đối phương đến đây nghỉ phép là để ăn mừng mình và bạn bè trở thành pháp sư sấm sét trong thế giới Siêu Đạo…

Trong lúc suy ta, hắn lại nghe thấy tiếng Lam Sơn vang lên dưới tầng:

“Ta lại hy vọng ánh sáng của người da trắng có thể lợi hại hơn để chúng ta dựa hơi...Đúng rồi, quản gia đâu? Sao mãi vẫn chưa thấy quản gia đâu thế?”

Một nữ nô lệ nói ngay:

“Quản gia lên tầng hai kiểm tra phòng cho ngài, để ta đi gọi hắn…”

Nói xong, nữ nô lệ sải bước lên trên tầng hai, nàng nhớ mang máng quản gia đi vào căn phòng ở cuối hành lang.

Nữ nô lệ đi đến căn phòng kia, nàng chưa kịp đến nơi thì cửa phòng đã mở ra, “quản gia” Khánh Trần đã thay quần áo xong, hắn từ từ đi ra, nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Làm sao đấy, gì mà vội vội vàng vàng thế hả?”

Nô lệ vội nói:

“Đại thiếu gia đã đến trang viên, hắn đang tìm người.”

“Được, ta biết rồi.”

Khánh Trần bắt chước điệu bộ đi lại của quản gia, nhanh chóng xuống dưới tầng.

Nữ nô lệ tò mò nhìn vào bên trong căn phòng vừa nãy, nhưng trong đó trống rỗng, không có gì cả.

Quản gia thật sự đã bị Khánh Trần dùng Con Rối Giật Dây hiến tế rồi, không để lại chút dấu vết nào.

Khánh Trần đi xuống tầng một, ăn nói cung kính với Lam Sơn:

“Ngài tìm ta ư?”

Lam Sơn tùy ý ngồi phịch xuống ghế sofa:

“Mau chuẩn bị bữa trưa. Phải rồi, ngươi nhớ chọn vài nô lệ thông minh khôn khéo để ta lựa chọn, họ sẽ theo ta vào thế giới Siêu Đạo, chỉ cần hoàng nô, không lấy hắc nô, ở thế giới ảo hoàng nô giỏi tùy cơ ứng biến hơn, chơi trò gì cũng lợi hại.”

Rồi hắn lại bổ sung:

“Cũng đừng tìm người như ngươi, ngươi chơi thế giới Siêu Đạo gà lắm, chơi chỉ lãng phí khoang giả lập thôi. Được rồi, mau vào bếp đi.”

“Tuân lệnh.”

Khánh Trần quay người rời đi, hắn không có cơ hội biết được bình thường quản gia cư xử thế nào khi đối mặt với Lam Sơn, trước mắt có thể biết được quản gia đối xử cực kỳ tàn bạo với nô lệ, chắc chắn hắn không phải nô lệ mà khả năng cao là dân tự do, là chiến sĩ gen cấp C, có lẽ còn kiêm chức vệ sĩ.

Còn những chuyện khác, Khánh Trần hoàn toàn không biết gì cả.

Điều hắn nên làm bây giờ là nói ít làm ít, cố gắng đừng để xảy ra sai lầm. Dù là thân phận gì thì an toàn lẻn vào Phong Bạo Thành rồi tính sau.

Đúng rồi, phòng béo ở đâu nhỉ…

Sau lưng hắn, Lam Sơn vẫn còn nhỏ giọng nói”

“Bây giờ ánh sáng của người da trắng thu phí vẫn còn rẻ đấy, nhưng các ngươi đừng tỏ ra giàu có, lúc hắn ra giá nhất định phải mặc cả, bằng không chúng ta phải tốn không ít đâu.”

“Đúng, đúng, đúng…”

Khánh Trần lặng lẽ ghi nhớ việc này.