Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2297: Cởi Quần Áo Ra




Nhện Đen nhìn hắn, nói:

“Cởi quần áo ra.”

Khánh Trần nghe lời cởi toàn bộ quần áo, trần như nhộng trước mặt đối phương.

Nhện Đen quan sát hắn tỉ mỉ, sau đó hỏi:

“Tên họ?”

“Brian Kennedy.”

Khánh Trần thấp thỏm:

“Sau khi ta cởi bỏ nô tịch, bá tước Kennedy ban họ này cho ta.”

Nhện Đen hỏi với giọng hờ hững:

“Vì sao hắn lại ban thưởng dòng họ cho ngươi? Hơn nữa còn giúp ngươi thoát kiếp nô lệ?”

Khánh Trần trả lời dè dặt:

“Vì trên đường đến Hắc Thủy Thành gặp phải phiến quân, khi ấy ta lập công.”

Nhện Đen bỗng giơ màn hình tinh thể lỏng ra, chỉ vào một tin tức và lớn tiếng hỏi:

“Khi đó ngươi đỡ một phát súng cho bá tước Kennedy, thế vết đạn trên người ngươi đâu!?”

Khánh Trần sửng sốt:

“Đó là tin tức giả, thật ra ta không đỡ đạn cho bà tước mà người bị bắn trúng là Aibo, hắn chết trên đường rồi. Ta giết hai tên phiến quân bằng tay không, cõng bá tước Kennedy chạy ra khỏi rừng mới lập công, tin tức thời sự đẩy hai chuyện này cho ta, đó là bản tin giả dối thôi.”

Nhện Đen lấy ra tin tức đầu tiên, trên đó viết quản gia đỡ một phát súng cho bá tước Kennedy, giết hai thành viên quân nổi dậy, sau đó cõng bá tước Kennedy chạy trốn.

Nhưng tình hình thực tế lại là thời sư muốn phóng đại sự trung thành của nô lệ quản gia này, tuyên truyền cho những đầy tớ khác xem nên đã đẩy cả hai chuyện này cùng một người rồi đăng tin.

Về phần Aibo quá cố? Không đáng nhắc tới.

Tất cả câu hỏi tra vấn đều được bố trí cẩn thận, từng câu hỏi đều cất giấu bẫy rập.

Đội ngũ của Nhện Đen không có mục tiêu tìm kiếm rõ ràng, họ chỉ nghi ngờ có nhân vật quan trọng của đại lục phía Đông đang lẩn trốn, vì thế họ triển khai một cuộc tìm kiếm toàn diện 18 nông trường ven biển.

Còn việc chuẩn bị những câu hỏi này thì không khó, họ chỉ cần nhập thông tin nhân vật vào màn hình tinh thể lỏng là câu hỏi sẽ tự động hiện ra.

Việc vận dụng trí tuệ nhân tạo ở đại lục phía Tây đã vượt xa sức tưởng tượng của Liên Bang ở đại lục phía Đông.

Khánh Trần mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng, hắn bắt đầu cảnh giác hơn: Kể từ khi cứ điểm trên không rơi xuống cho đến bây giờ, đối phương đã tiến hành ba lần truy lùng gắt gao.

Hai lần trước là dùng thiết bị tìm kiếm sự sống và radar.

Lần thứ ba là sàng lọc thông tin của tất cả nhân viên.

Cách điều tra này phải nói là cực kỳ nghiêm ngặt, nếu là người khác, không có thủ đoạn đặc biệt thì đừng mơ trà trộn vào Phong Bạo Thành.

Nhưng cũng là do Khánh Trần gây ra động tĩnh quá lớn, người khác không lái cứ điểm trên không, không đánh nhau với Phong Bạo Thành có lẽ sẽ dễ thở hơn nhiều.

Khánh Trần đưng trong phòng khách chờ đợi cùng với những người khác, mọi người im như thóc.

Vừa nãy khi nghe thấy tiếng động cơ của khí cầu máy, hắn lập tức đến hầm rượu là để tranh thủ thời gian.

Hắn vừa đi vừa kề sát điện thoại của quản gia lên hộp đen của Nhất, giúp Nhất xâm nhập mạng dân dụng của đại lục phía Tây.

Việc xâm lấn tốn thời gian, Khánh Trần phải kéo dài thời gian cho Nhất, như thế đối phương mới có thể sưu tầm thông tin về thân phận của quản gia cho hắn!

Mà Nhất cũng rất thông minh, rất lợi hại, ngay khi xâm lấn vào Internet nàng lập tức tìm kiếm toàn bộ tin tức liên quan đến quản gia giúp hắn, trong đó quan trọng nhất là ảnh chụp bài báo nhiều năm trước. Nhất phân tích ra được đó là tin tức giả, vì sau khi bá tước Kennedy được giải cứu thì không có một ca phẫu thuật khâu lại vết thương do trúng đạn nào được ghi lại trong ghi chép giải phẫu của bệnh viện công lập Phong Bạo Thành.

Dù Khánh Trần giỏi đến mấy thì cũng không thể lọc ra manh mối từ lượng thông tin khổng lồ như Nhất được.

Điểm đặc sắc nhất của thành thị ở Tây Đại Lục là trên mỗi một tòa thành đều có một cứ điểm trôi lơ lửng trên không trung.

Những cứ điểm trên không trung này còn lớn hơn so với những cứ điểm thông thường, kỹ thuật của người đã phục vụ trong quân bảy năm như số hiệu Quân Lâm vẫn lạc hậu hơn những chiến sĩ tại ngũ trong những cứ điểm này một chút.

Nói theo một ý nghĩa nào đó thì Tây Đại Lục sẽ đưa những tên không trung thành ở cứ điểm, muốn xuất ngũ giao cho Vương quốc sắp xếp, để họ sử dụng các hàng thải.

Chúng như những hòn đảo ở trung tâm bầu trời, như những khung trời thép đen gây hoảng sợ cho tất cả công dân.

Nhóm Công tước dành phần lớn thời gian để ở trong những hòn đảo trên không. Những cứ điểm trên không như những tòa thành ngăn địch của các quý tộc hoàng cung thời Trung cổ, vừa sâm nghiêm vừa trang trọng.

Trong thành thị có vô số phi thuyền lên lên xuống xuống để chở vật tư cung cấp cho nó.

Gần như mỗi giờ đều có khoảng mười chiếc phi thuyền bay lơ lửng lên, rồi lại xuống. Nếu muốn gặp các quan viên công tước, tất cả đều phải qua khâu lục soát người và kiểm tra thân phận rồi mới có thể lái phi thuyền đến cứ điểm.

Trừ điểm đó ra, những cứ điểm trên không khác của Tây Đại Lục cứ lẳng lặng lững lờ ở biên giới rừng cấm kỵ, để phòng vương triều Cự Nhân xâm lấn.

Vì sự khủng hoảng máy móc, trí tuệ nhân tạo và nội chiến nên khoa học kỹ thuật và lực lượng quân sự ở Liên Bang cũng lạc hậu hơn Tây Đại Lục.