Những người bị khống chế đều lần lượt phải đi vào phòng thẩm vấn, trả lời các thông tin liên quan đến thân phận của mình.
Đại lục phía Tây là một quốc gia bị kiểm soát chặt chẽ, người dân đi trên đường bị phân tích mọi lúc mọi nơi, camera giám sát còn có tác dụng nghe trộm, thậm chí phân tích đặc điểm hành vi của mọi người, xây dựng kho dữ liệu khổng lồ.
Ở nơi này, công dân và quý tộc có được cuộc sống cực kỳ xa xỉ, còn dân tự do và nô lệ chỉ có thể sinh tồn gian nan, thế giới phân hóa thành hai thái cực.
Lam Sơn là người đầu tiên vào phòng, Nhện Đen ngồi ở đối diện, nói với giọng bình tĩnh:
“Cởi hết quần áo ra, cho ta xem màu da ở những bộ phận khác trên cơ thể ngươi.”
Lam Sơn sửng sốt:
“Ta là công dân, ta là con trái của bá tước, ngươi làm thế là xâm phạm nhân quyền.”
Nhện Đen lắc đầu lạnh nhạt:
“Có lẽ ta có thể giết ngươi rồi trao đổi với cha ngươi về nhân quyền, công tước Phong Bạo cực kỳ coi trọng chuyện này, ai gây trở ngại cho việc điều tra đều phải chết.”
Lam Sơn ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cởi sạch quần áo, đứng trần truồng trước mặt Nhện Đen.
Nhện Đen nhìn hắn:
“Tên họ.”
“Nossen Kennedy.”
Lam Sơn cắn răng trả lời.
“4 năm trước, ngươi và cha cùng nhau đến Hắc Thủy Tình, gặp những ai, tiệc tối đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Sơn nhớ lại:
“Bốn năm trước? Chuyện ấy xảy ra rất lâu rồi, lại gặp nhiều người, làm sao ta nhớ hết được tất cả mọi người, ta chỉ ngày thứ hai sau khi đến nơi ta đã gặp công tước Hắc Thủy và phu nhân của hắn, còn có quan chấp chính của Hắc Thủy Thành, hình như không có chuyện gì xảy ra trong dạ tiệc, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.”
“Ta nhắc nhở ngươi chút này, trong bữa tiệc ngày hôm đó có người đột nhiên bị bệnh tim được đưa đi cấp cứu, cuối cùng cấp cứu không có hiệu quả, dẫn đến tử vong.”
Lam Sơn chợt cả kinh:
“Ta nhớ ra rồi, là nam tước Winston, bệnh tim của hắn đột ngột phát tác, nhưng hắn được cứu mà, không phải là cấy ghép trái tim sao?”
Nhện Đen lườm hắn:
“Ngươi có thể mặc quần áo rồi đi ra, gọi người tiếp theo vào.”
Khi nhìn Lam Sơn, trong đôi mắt của người phụ nữ tóc ngắn này chẳng có gì khác thường, như thể đang nhìn một con khỉ đầy lông lá, ánh mắt ngạo mạn giống như hai người họ không phải cùng một giống loài.
Đây là đặc điểm của quý tộc ở đại lục phía Tây, thân là nam tước nàng vốn không cần tôn trọng hay nảy sinh bất kỳ hứng thú nào với một công dân như Lam Sơn.
Ở phòng bên cạnh, một tên lính nhìn chòng chọc vào nữ nô lệ đã cởi sạch quần áo đứng trước mặt, ánh mắt của hắn tàn nhẫn và lạnh lùng:
“Ông cố của ngươi tên gì?”
“Martin nông trường số 21 Phong Bạo Thành.”
Nữ nô lệ trả lời một cách sợ sệt.
Nông trường số 21 Phong Bạo Thành là họ ông cố của nàng, và cũng là dòng họ tiêu chuẩn của tất cả nô lệ, một khi bị mua đi chủ nô sẽ sửa họ mới cho họ, để tuyên thệ quyền sở hữu. Sau khi nàng bị mua đến nông trường số 18, họ của nàng biến thành “nông trường số 18 Phong Bạo Thành”.
Binh sĩ hỏi:
“Mẹ ngươi bị mua đến đây khi nào?”
Nữ nô lệ ngớ ra:
“Mẹ của ta vẫn còn ở nông trường số 21, chỉ có ta bị bán đến đây.”
“Mẹ ngươi và ai sinh ra ngươi?”
Nữ nô lệ trả lời trong sự nhục nhã:
“George nông trường số 21, hắn hãm hiếp mẹ ta.”
Binh sĩ gật đầu:
“Được rồi, cút ra ngoài, gọi đứa tiếp theo.”
Thậm chí hắn còn không cho nữ nô lệ thời gian mặc quần áo mà đã đuổi nàng ra ngay trước mặt mọi người, nữ nô lệ yên lặng xoay người đi mặc quần áo, không nói năng gì.
Nô lệ ở đây đã quen bị đối xử như vậy rồi.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là trong kho tin tức của quản lý cấp cao của vương quốc dường như có đầy đủ thông tin chi tiết về tinh hình của mỗi người, tất cả mọi người đều phải sống trong môi trường “bị chi phối” áp lực cực độ này.
Các nô lệ chỉ cần sống như gia súc là được.
…
Lúc này đang có một tiểu đội tác chiến đi đến hầm rượu tìm kiếm. Họ nhìn cánh cửa đóng chặt ở hầm rượu, bèn dùng tay ra hiệu, một người tiến lên mở cửa, còn những người khác lập tức giơ súng chờ đợi.
Thậm chí có người cầm bom cay, chuẩn bị ném vào trong hầm.
Nhưng họ chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong, quản gia Khánh Trần cầm một chiếc rổ gỗ, trong rổ là sáu bình rượu nho.
Binh sĩ đanh giọng hỏi:
“Ai đấy! Giơ hai tay lên, xoay người lại!”
Khánh Trần quay đi, cuống quýt nói:
“Ta là quản gia của thiếu gia Nossen Kennedy, ta đến đây lấy rượu!”
Hắn để mặc cho binh sĩ lục soát toàn thân, nhưng không tìm thấy gì cả.
Hai binh lính đi vào hầm rượu, tìm kiếm từng nơi có khả năng cất giấu cửa ngầm, sau khi xác định trong hầm không có ai khác thì mới áp giải Khánh Trần đến đại sảnh.
Hộp đen của Nhất được đặt ngang nhiên trên một thùng rượu, binh sĩ nhìn thấy cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng đó là thiết bị để kiểm tra độ ngọt và đột ấm trong hầm rượu mà thôi.
Binh sĩ dẫn Khánh Trần đến phòng của Nhện Đen.