Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2301: Có Chết Cũng Chẳng Sao




Trong lần lẻn vào này, Khánh Trần không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị gì cả.

Nếu cẩn thận một chút, hẳn là hắn đã phải chuẩn bị vài tháng cho đâu vào đấy rồi mới quay lại Tây Đại Lục.

Nhưng hắn cũng không thể đoán được khi nào Tây Đại Lục xâm lược. Lỡ như khi hắn chuẩn bị xong, Liên Bang cũng đã mất rồi thì việc hắn lẻn vào còn có ý nghĩa gì nữa đây.

Đời người là như thế đấy, không phải chuyện gì cũng đợi ngươi chuẩn bị cho xong mới đến. Khánh Trần cần tranh thủ thời gian cho nhóm quân kỵ sĩ dự bị. Đây là chuyện đầu tiên hắn thực hiện ngay sau khi trở thành thủ lĩnh.

Như ba người nhà Charles trên đỉnh Everest, họ không thể chuẩn bị bất kỳ bước lui nào cho vận mệnh của mình.

Nếu như không xảy ra biến cố đột xuất thì lúc này Khánh Trần cũng đã bắt cóc Nhện Đen chạy xa rồi. Về phần có thể chạy thoát hay không ấy hả? Khánh Trần không dám chắc, nhưng Nhện Đen chắc chắn sẽ chết trước mặt hắn.

Nhưng sao hắn lại trở thành cá lọt lưới được nhỉ?

Bây giờ có thể có hai trường hợp:

Trường hợp thứ nhất là dụng cụ đo lường gặp trục trặc, thiết bị lấy mẫu máu và vân tay của đối phương bị hỏng. Nhưng quân phản kháng cũng đã bị lọc ra, suy đoán này có thể loại bỏ.

Trường hợp thứ hai có thể hơi oái oăm....Điều này chứng tỏ rằng, có người đứng đầu trong việc kiểm tra mẫu đang giúp đỡ hắn!

Khánh Trần rất khó hiểu. Hắn chẳng có nổi một người quen ở Tây Đại Lục, thế thì ai giúp hắn đây?

Vấn đề này thật sự là chuyện khó hiểu nhất chuyến này của hắn!

Phi thuyền trên không dần dần bay xa.

Lúc này, nhóm con em quý tộc ngồi bệt xuống đất không có hình tượng chút nào, hét ầm ĩ cả lên:

"CMN, làm ta sợ muốn chết. Lúc ta nhìn thấy Nhện Đen, còn mẹ nó tưởng là hôm nay phải chết luôn ở đây rồi! Đúng rồi, sao bên cạnh nhóc con nhà ngươi lại có quân phản kháng thế?"

Con em quý tộc khiếp vía đến mức nói không ra hơi:

"Ta cũng chẳng biết hắn trà trộn vào từ bao giờ nữa. Có khi nào ta sẽ bị Tài Quyết Giả để ý hay không?

Tài Quyết Giả là tên truyền đời của gia tộc Công tước Phong Bạo, như tổ chức kỵ sĩ vậy.

Đông Đại Lục có tổ chức tình báo Tâm Kiếm của Hồ thị, có Trích Tinh của Lý thị, có Jindai Thiết Xá Ngự Miễn và Âm Dương sư, có họa sư của Trần thị, kiểu truyền thừa này đương nhiên là Tây Đại Lục cũng có.

Trừ Công tước Phong Bạo "Tài Quyết Giả" ra thì còn có Công tước Hắc Thủy "Thần Đồ", hí mệnh sư của gia tộc Roosevelt, huyết mạch "Sứ giả Tro Tàn" của Công tước Phượng Hoàng, Hắc kỵ sĩ đoàn của Công tước Bạch Ngân.

Còn cô Nhện Đen kia là quan hành pháp tại ngũ trong lực lượng do Công tước Phong Bạo lãnh đạo.

Lam Sơn thở dài:

"Dây vào ai cũng được, đừng dây vào Tài Quyết Giả. Nếu chúng giết ngươi một cách gọn gàng sạch sẽ thì tốt, nhưng đám người này lại am hiểu Hắc ma pháp, lỡ như nguyền rủa ngươi thì ngươi sẽ chẳng biết mình chết như thế nào đâu. Chúng ta không phải người của gia tộc Công tước, không thể giấu tên thật, bị nguyền rủa thì chỉ có con đường chết."

Khánh Trần nghe thế thì nhíu mày. Đây là thứ truyền thừa oái oăm gì vậy, lại dùng ma pháp nguyền rủa người khác làm chủ?

Nhưng, đối phương không biết tên thật của mình, có phải là không có tác dụng gì với mình hay không?

"Lúc ta trông thấy Nhện Đen, lòng đã lạnh đi một nửa rồi. Xem như chúng ta đã sống sót sau tai nạn đúng không?"

Một con em quý tộc cảm khái:

"Rốt cuộc là ngọn gió nào thổi nàng ta đến đây vậy?"

"Hẳn là do chuyện số hiệu Quân Lâm rơi vỡ vào ngày hôm qua đấy. Trong tin tức có nói là số hiệu Quân Lâm đã thiếu tu sửa nhiều năm, nhưng có ma mới tin cái lý do thoái thác kiểu này."

Con một con quý tộc khác nói:

"Cha ta nói chỗ ổn định nhất của cứ điểm trên không chính là phần trang bị bên trọng. Nếu không bị đánh thủng thì sẽ không thể rơi xuống được."

"Xem ra đã có chuyện lớn xảy ra trong vương quốc rồi."

Lam Sơn hỏi:

"Chúng ta có đi săn nữa không đây? Ban đầu còn bảo đến trưa sẽ đưa các ngươi đi săn hai con hươu về nướng ăn đấy."

"Đừng đi đừng đi, bây giờ tay chân ta còn đang run lẩy bẩy đây này. Nhện Đen để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho ta. Các ngươi không biết đâu, lúc ta cởi sạch quần áo, nàng ta còn nhìn thoáng qua phía dưới của ta, rồi cười lạnh một tiếng có vẻ khinh thường cơ..."

Lam Sơn:

"....Thế ăn cơm trưa xong thì vào thế giới Siêu Đạo đi, vào thế giới Siêu Đạo có chết cũng chẳng sao."

"Bây giờ cũng không thể chết linh tinh được đâu. Nếu không thuộc nghề pháp sư sấm sét thì phải tra xét thêm lần nữa đấy."

"Sơ gì chứ? Dù sao người da trắng thu phí cũng chẳng đắt lắm."

"Dù hắn thu phí không đắt, nhưng sau khi chết, cấp luyện đến giờ cũng sẽ mất hết đó."

"Cũng đúng."

Lam Sơn nhấn mạnh:

"Tất cả mọi người hãy nhớ cho kỹ, sau khi người da trắng ra giá, chúng ta cứ chặt giá mạnh vào, đừng có ngốc nghếch mơ hồ mà đồng ý, tiết kiệm ít tiền để mua mấy nô lệ không tốt hay sao? Đúng rồi, các ngươi đã nghe nói chưa? Vị quan hậu cần nọ của thành Phong Bạo bị xét nhà, cũng đã bị cách chức rồi. Nghe nói tháng sau vợ và con gái hắn sẽ nhập nô tịch, vào khu đấu giá. Các ngươi có đi không?"