Hắn lê tấm thân tàn đến trung tâm của phó bản, hắn phải trốn vào trong bo trong vòng 12 tiếng đồng hồ trước khi đăng xuất khỏi trò chơi.
Khánh Trần đếm hộp đạn, hắn còn 42 viên đạn, phải dùng tiết kiệm, nếu có thể thì cố gắng làm một phát hai mạng…
Đột nhiên một người chơi nữ trên đường nhìn thấy Khánh Trần cầm súng tự động, lập tức hô to từ xa:
“Xin chào, có thể mang ta đi không? Hai người chúng ta có thể lập nhóm, ta có thuốc trong rương. Xin hãy dẫn ta đi với, chỉ cần ngươi đồng ý dẫn ta đi, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi…”
Pằng.
Khánh Trần đi đến chỗ thi thể của nàng, lẩm bẩm:
“Có thể cướp được rương thì sao có thể là người đứng đắn, người đứng đắn cướp được rương chắc? Ta giết ngươi, chẳng phải thuốc của ngươi sẽ thuộc về ta sao?”
Nhưng hắn tìm khắp xung quanh cũng không thấy dược phẩm mà người chơi đó nói đâu.
“Lừa nhau à!”
Hiển nhiên đối phương muốn giả vờ tiếp cận sau đó giết hắn, cướp súng và điểm kinh nghiệm.
Quả nhiên trong phó bản số 8 không thể tin tưởng bất cứ ai.
Khánh Trần tìm được một bụi cây, ngồi xổm trong đó và đăng xuất.
Hắn không biết rằng những người chơi bị hắn giết chết bắt đầu lên án hắn trong thế giới Siêu Đạo, đồng thời cũng đăng chuyện hắn núp lùm thế nào, ra tay tàn nhẫn ra sao lên.
Đặc biệt là cái người thuộc quân nổi dậy nuốt giận đăng bài.
Trung Vũ cũng xem diễn đàn, nhưng phản ứng của hắn không giống như những người khác, hắn nhỏ giọng lầu bầu:
“Linh hồn thú vị, tàn nhẫn, tà ác ư...Ta muốn làm quen với ngươi.”
Không biết tại sao đột nhiên hắn lại sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng với ánh sáng của người da trắng…
Nếu bắt tay hợp tác với ánh sáng của người da trắng, liệu sự nghiệp thống trị đại lục phía Tây của hắn có dễ dàng hơn không?
Đương nhiên, theo Trung Vũ thấy ánh sáng của người da trắng vẫn chưa đủ tà ác, nếu có thể ác như mình thì tốt hơn.
Hì…hì...
…
Trong biệt thự của trang viên nông trường số 18, Khánh Trần mở mắt ra, tháo kính thực tế ảo ra và phun một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng ra khỏi miệng.
Lúc hắn đến châu Âu, nhờ nhóm Jindai Kura giúp đỡ là thứ yếu, quan trọng nhất là bảo họ mang Chân Thị Chi Nhãn đến cho hắn.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc mở mật thược chi môn, phải đợi đến khi hắn có chỗ đặt chân, mọi việc ổn định lại mới được.
Khánh Trần đứng dậy đi ra ngoài.
Đếm ngược 162:00:00.
Mới 6 tiếng kể từ lúc xuyên không đến bây giờ, hắn đã gây náo động khiến bốn bang hội lớn không được yên ổn, mà sau lưng bốn bang hội là bốn công tước, làm tròn lên bảo hắn trêu chọc bốn công tước cũng không sai.
Khánh Trần soi gương, hoàn nguyên từng chi tiết của quản gia một cách cẩn thận. Hắn phải dùng thân phận quản gia trà trộn vào Phong Bạo Thành, mở ra bước đột phá đầu tiên trong gia tộc Kennedy.
6 giờ sáng, các nô lệ trong dinh thự thức dậy làm việc.
Nấu nướng, bảo trì thiết bị, rửa xe, tất tần tật việc gì cũng có.
Chẳng qua mọi người đều nhìn Khánh Trần với ánh mắt hết sức kỳ lạ. Họ rỉ tai nhau, toàn là những lời như “biến thái”, “quá biến thái”, “squat”, “gập bụng”.
Khánh Trần vung roi da lên, cười gằn:
“Còn dám ở đây xì xào bàn tán à? Mau làm việc đi!”
Các nô lệ vội vàng cúi đầu.
Đúng lúc này một chiếc xe việt dã xuất hiện bên ngoài.
Khánh Trần nheo mắt, hắn đứng yên tại chỗ, thấy được chiếc xe việt dã lái vào trong sân trước dinh thự, một tài xế người da trắng trẻ tuổi bước xuống, cười nói:
“Chào quản gia, ông chủ Kennedy cảm thấy bên này nguy hiểm nên tạm thời cử ta đến làm tài xế cho thiếu gia, giúp ngươi bảo vệ đại thiếu gia.”
“Tốt lắm.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ngươi cứ ở trên xe chờ đã, khi nào thiếu gia ra khỏi thế giới Siêu Đạo thì chúng ta sẽ xuất phát về Phong Bạo Thành.”
“Được.”
Tài xế gật đầu.
Khánh Trần nghĩ đến một vấn đề, theo thời gian ở thế giới trong, hôm qua Nhện Đen mới đến đây điều tra mà hôm nay đã đổi tài xế mới, điều này là một sự trùng hợp ư?
Hắn không tin trên đời này có sự trùng hợp tuyệt đối.
…
Cùng lúc đó, trong cứ điểm trên không Phong Bạo, hơn mười Người Phán Quyết nhìn cái tên trước mặt với vẻ khó xử, họ thử nguyền rủa hết lần này đến lần khác nhưng lần nào cũng mắc kẹt ở đoạn đọc tên.
Một Người Phán Quyết trẻ tuổi tuyệt vọng, hắn đọc thần chú một tiếng mà không lần nào đọc chuẩn cả!
“Các trưởng lão, hay là chúng ta đổi tên khác mà làm phép đi, cái này khó quá. Họ lấy họ Khánh có phải là cố ý nhằm vào Người Phán Quyết chúng ta không vậy?”
Một Người Phán Quyết lớn tuổi đã nói năng không còn lưu loát nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lời:
“Đây là việc mà Người Hành Quyết giao phó, nhất định phải thành công.”
Nói xong, Người Phán Quyết trông mặt mũi hiền lành này lại đọc thần chú:
“Người Phán Quyết tối cao, xin ngài hãy đem vận rủi cho Chingcheng, Xinchen, Jinchen...Fuck!”
Không biết qua bao lâu, một Người Phán Quyết già cả hưng phấn hô lên:
“Ta thành công rồi, ta cảm giác được một phần sức mạnh trong cơ thể mình bị rút ra!”
Đó là dấu hiệu của việc nguyền rủa thành công!
Nguyền rủa thành công rồi!
“Mau, báo tin tức này cho tất cả nhân viên tình báo để họ theo dõi chặt chẽ!”