Công tước Phong Bạo mặc áo choàng phù thủy màu đen viền vàng ngồi trong phòng khách rộng lớn, Nhện Đen nói với giọng bình tĩnh:
“Trước mắt đã xác định được Joker đang ở đại lục phía Tây của chúng ta. Xin lỗi ngài, ta không tìm được hắn.”
Nguyền rủa bị hạn chế về mặt khoảng cách, trưởng lão của tổ chức Người Phán Quyết đã ếm bùa thành công, điều đó có nghĩa là Joker quả thực đang ở đây, rất có khả năng ánh sáng của người da trắng cũng là Joker.
Chẳng qua Khánh Trần đến đại lục phía Tây bằng tàu Quân Lâm mà nàng lại không bắt được đối phương, nàng không làm tròn bổn phận.
Công tước phong Bạo ngồi trong bóng tối nhìn nàng với ánh mắt hờ hững:
“Tiếp nhận trừng phạt.”
Nhện Đen mím môi, chậm rãi cởi áo da màu đen và giày cao gót, để lộ cơ thể đầy vết roi, nàng quay lưng về phía công tước Phong Bạo và quỳ xuống đất.
Trong phòng khách của công tước vang lên tiếng roi vùn vụt, nhưng không hề có tiếng kêu rên.
Hai mươi phút sau, cánh cửa kim loại của phòng khách mở ra, Nhện Đen đã mặc quần áo tử tế và đi, trên mặt không hề có vẻ gò khác thường, nàng dặn cấp dưới:
“Theo dõi nông trường số 18, cử toàn bộ gián điệp của chúng ta ra, phải tìm bằng được Joker cho ta.”
Nhóm cậu ấm cô chiêu trong trang viên nông trường số 18 chưa đăng xuất khỏi thế giới Siêu Đạo.
Khánh Trần ở trong phòng khách xem tin tức trên điện thoại di động, buổi tối có người chụp được mặt bên của kẻ tấn công Hắc Thủy Thành, một clip dài 12 giây được lan truyền rộng rãi trên mạng, kẻ tấn công đứng trên bàn tay màu đỏ tươi khổng lồ, đi lại giữa các bức tường, thoạt trông kỳ dị và điên cuồng.
Ngay sau đó, camera giám sát trong một thánh đường cấp 2 của Hắc Thủy Thành cũng xuất hiện, Trung Vũ tàn sát thần quan trong giáo đường, hắn tà ác và ngạo mạn...Cả đại lục phía Tây đang suy đoán thân phận của kể tập kích, chỉ có Khánh Trần nhìn một cái là nhận ra đối phương.
Vốn dĩ hắn tưởng Trung Vũ bị ném đến đây sẽ cẩn thận từng li từng tí né tránh đuổi giết, không ngờ đối phương lại chẳng kiêng kỵ gì hết.
Từ góc độ nào đó mà nói, bây giờ đối phương am hiểu việc che giấu hơn Khánh Trần, hơn nữa hắn là bán thần, có được năng lực hủy diệt cấp độ nhẹ.
Phải nói rằng Nhan Lục Nguyên đưa Trung Vũ đến đây là một việc cực kỳ đúng đắn.
Có Trung Vũ yểm trợ, những việc Khánh Trần làm không thể xem như tin tức lớn.
Quan trọng hơn hết là Khánh Trần làm những việc đó với mục tiêu đảo lộn đại lục phía Tây, dù sao nền khoa học công nghệ của hai đại lục Đông – Tây chênh lệch quá rõ rồi, nếu không có ai quấy rối thì đại lục phía Đông đánh không lại.
Khánh Trần còn nghĩ, liệu hắn có thể lợi dụng Trung Vũ, thậm chí hợp tác với đối phương?
Nếu có thể thì sợ là cả đại lục phía Tây phải đau đầu.
Phải đau đầu.
Chỉ có điều, đối phương ở Hắc Thủy Thành, mình lại ở Phong Bạo Thành, cách xa mấy trăm cây số, nếu không có lý do chính đáng thì hắn không có cơ hội đi tìm Trung Vũ...Mà khoan, mình đến đại lục phía Tây sau đó trải nghiệm thế giới ảo chân chính ngay.
Vậy thì Trung Vũ sau khi đến có đi trải nghiệm thử giống như mình không?
Nếu là có thì mình có thể tìm được đối phương trong thế giới Siêu Đạo.
Khánh Trần thấy các thiếu gia vẫn chưa thoát khỏi trò chơi bèn đi tuần tra trong nông trại, hắn nói chuyện với từng nô lệ cốt để tìm ra được người chủ mưu của quân nổi dậy giấu trong đám nô lệ này.
Hắn nhớ rõ giọng nói của đối phương, chỉ cần đối phương không tháo bom mini sau tai ra và chạy trốn thì nhất định hắn có thể tìm được đối phương...
Khánh Trần đứng trước mặt một người da đen, hỏi:
“Nho năm nay thế nào?”
Người da đen thả chiếc kéo đang cắt tỉa dây nho xuống và nói một cách cung kính:
“Ngài quản gia, năm nay điều kiện ánh nắng năm nay rất tốt, chắc chắn nho sẽ bội thu.”
Khánh Trần gật đầu, nói với giọng cay nghiệt:
“Nếu tỷ lệ quả hỏng vượt quá 12% thì cẩn thận da ngươi đấy.”
Đến khi hắn nhìn thấy một người da đen với ánh mắt trốn tránh, hắn lập tức đi đến đó, hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Thưa ngài quản gia, ta là Audru.”
Người da đen thấp giọng trả lời.
Khánh Trần biết, chính là người này!
Người da đen nắm chặt kéo, cánh tay nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng.
Khánh Trần giả vờ không nhìn thấy phản ứng của đôi phương, hắn hỏi một cách nghiêm túc:
“Trước kia đã nghe đến thế giới Siêu Đạo bao giờ chưa?”
Người da đen khẽ đáp:
“Nghe người ta nhắc đến...Nghe nói trong đó giống thế giới thực phải không ạ?”
Đột nhiên, Khánh Trần đang định lên tiếng thì phát hiện một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể mình.
Nếu là những người khác có lẽ sẽ cho rằng đó là một cơn gió nhẹ buổi sáng sớm, nhưng chi tiết dù nhỏ đến mấy thì hắn cũng không bỏ sót sự xuất hiện đầy kỳ lạ của cơn gió lạnh buốt này, nó đến không một dấu hiệu báo trước hay quỹ đạo di chuyển.