Đếm ngược quay lại 06:00:00.
Đến buổi tối ngày hôm đó, đệ tam sư đóng quân ở khu vực A28, chờ trời sáng.
Khánh Trần ngồi cạnh đống lửa nói gì đó với Hà Kim Thu với khuôn mặt dữ tợn, sắc mặt của Hà Kim Thu cũng vô cùng khó coi. Nhìn từ đằng xa giống như là hai người đang cãi nhau vậy.
Người của ngũ công chúa lặng lẽ báo chuyện này lên trên.
Nhưng nếu đến gần thì họ sẽ nghe được Khánh Trần đang nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Ngươi có muốn đi săn không, thức ăn của đệ tam sư quá tệ. Săn một con lợn rừng đi.”
Hà Kim Thu trả lời với khuôn mặt nghiêm nghị:
“Ngươi ăn một mình đi. Hiện tại ta đang bị ung thư thời kỳ cuối. không thể ăn thịt.”
“Sắp đến lúc quay về rồi, ông chủ Hà ở nơi nào trong thế giới ngoài vậy?”
Khánh Trần hỏi.
“Tu hành trong một căn biệt thự ở vùng ngoại thành New York.”
Hà Kim Thu trả lời:
“Chắc hẳn là tổ chức của vương quốc không ngờ rằng còn có người dám nấp ở New York, bởi vậy không điều tra nữa.”
Nhưng vào lúc này trên tán cây ở đỉnh đầu có một con khỉ nhỏ phóng qua. Nó lặng lẽ chui ra khỏi tán cây, thấy khánh trần ngẩng đầu thì ra hiệu bằng tay.
Khánh Trần thoáng sửng sốt, vậy mà người khổng lồ lại hẹn hắn gặp mặt vào đêm nay trong rừng cấm kỵ.
Thấy hắn hiểu được ý mình, khỉ nhỏ lại chạy mất.
Hà Kim Thu ở bên cạnh nói:
“Chắc hẳn người khổng lồ có tâm linh cảm ứng đã đến đây, cảm nhận được ác ý và thiện ý của ngươi với người khổng lồ, mặt khác còn muốn xem ngươi có nói thật hay không.”
“Hóa ra là vậy.”
Khánh Trần gật đầu:
“Nếu ta không qua được thử thách này thì sao?”
“Vậy thì đánh một trận.”
Hà Kim Thu nói như không có chuyện gì.
Đếm ngược 01:00:00.
Trong nơi đóng quân của đệ tam sư đã chìm vào sự phẳng lặng, các binh sĩ phải đi ngủ theo giờ quy định là chín giờ bốn mươi phút tối.
Khánh Trần đứng dậy, lặng lẽ tránh khỏi sự tuần tra của binh lính mà chạy về phía rừng cấm kỵ. Hắn chạy hết ba mươi phút mới nhìn thấy mấy thân hình khổng lồ đang ngồi cùng một chỗ, thấp giọng trò chuyện điều gì đó với nhau.
Khánh Trần chậm rãi bước tới:
“Đêm khuya gọi ta đến có chuyện gì? Là muốn nghiệm chứng lời ta nói là thật hay giả sao?”
Mấy tên người khổng lồ đó đứng dậy. Dưới ánh trăng mờ ảo, vài tên người khổng lồ rất có sức sống mà nhìn Khánh Trần.
“Ai ai!”
(Ngươi chính là người bạn mà tiên tri nhắc đến trong lời tiên đoán sao!)
“Hahaha!”
(Đây chính là người được nhắc đến trong lời tiên đoán vĩ đại!)
Khánh Trần thoáng sửng sốt.
Hắn còn đặc biệt dặn dò Cuồng Phong không được nói lung tung:
“Sao các ngươi biết thân phận của ta?”
“Trên đường trở về vương quốc, Cuồng Phong đã nói bí mật này cho chúng ta biết, cũng dặn chúng ta không được truyền ra ngoài. Nhưng chúng ta muốn đến gặp ngươi, xem người bạn trong lời tiên đoán vĩ đại có ngoại hình thế nào.”
Lúc này từ xa lại có một người khổng lồ chạy đến, hắn rất có sức sống mà nhìn chằm chằm Khánh Trần:
“Tạp sát!”
(Ngươi chính là người bạn trong lời tiên đoán vĩ đại mà Cuồng Phong nhắc đến sao! Xin chào, ta là Tạp Sát, tướng lĩnh của quân tiên phong!)
Khánh Trần chấn động. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Cuồng Phong trên đường trở về, gặp ai cũng lặng lẽ nói “ta nói cho ngươi biết một bí mật”.
Cuồng Phong, cái tên miệng rộng này!
Hơn nữa tình huống bây giờ không hề giống như lời Hà Kim Thu đã nói. Đám người khổng lồ này đến đây không phải là để điều tra hắn, rõ ràng là đến để theo đuổi thần tượng.
Thật ra Khánh Trần còn chưa biết vị tiên tri trước đó của người khổng lồ có địa vị cực kỳ cao trọng. Hắn đốt cháy sinh mệnh còn lại để đưa ra lời tiên đoán cuối cùng cho tộc người khổng lồ. Lời tiên đoán này đã được truyền miệng suốt một trăm ba mươi năm.
Trong một trăm ba mươi năm qua, những người khổng lồ chờ đợi người bạn trong lời tiên đoán vĩ đại có thể giúp họ thoát khỏi sự ức hiếp của vương quốc Roosevelt.
“Người bạn trong lời tiên đoán vĩ đại” này quả thật rất nổi tiếng.
Giống như khi câu chuyện Harry Potter bắt đầu, Harry Potter đã nổi tiếng thế nào ở trong thế giới phép thuật vậy:
“Nhìn đi, hắn chính là người đã giết chết chúa tể hắc ám.”
Thì bây giờ địa vị của Khánh Trần cũng gần giống như vậy...
Vì thế mặc dù Khánh Trần biết bản thân có địa vị đặc biệt trong tộc người khổng lồ, nhưng hắn vẫn chưa ý thức được mình đặc biệt cỡ nào.
Một khắc sau, Ai Ai Vân ngại ngùng nói:
“Ngươi có thể cho ta nhìn lôi đình trong lòng bàn tay và mắt hoàng kim của ngươi không?”
Khánh Trần bất đắc dĩ, lại bắt đầu biểu diễn cho họ xem giống như một nghệ nhân tạp kỹ.
Khi nhìn thấy tia lửa bắn ra và tia sét sâu trong con ngươi của Khánh Trần, những người khổng lồ phát ra tiếng thán phục:
“Oa!”
Họ kinh ngạc đến mức không nói ngôn ngữ của mình nữa.
Sau khi biểu diễn xong, Tạp Sát hỏi:
“Ngươi có thể dùng cốt đao khắc tên của ngươi lên cánh tay ta không?”
Khánh Trần cảm thấy rất kính nể. Tộc người khổng lồ không chỉ chơi xé người, thậm chí cả việc ký tên cũng thô bạo đến thế.