Không có thổi kèn đàn hát, không có hoa tươi và tiếng khóc than, tất cả đều được tiến hành trong yên lặng.
Khánh Trần yên lặng đứng ở hàng đầu tiên, nhìn đám Cửu Châu Ngu Thanh, Lâu Nhiễm đích thân nâng quan tài gỗ lên, bỏ nó vào bên trong phần mộ đã được đào xong. Hắn không đặt ông chủ Hà ở trên ngọn núi cao chót vót kia, mà lại đặt ở dưới chân núi xanh.
Bởi vì ông chủ Trình đã nói, đặt ở phía dưới có thể để mọi người thấy, hắn cũng có thể gần các học sinh hơn, sẽ không cô đơn.
Ông chủ Trình nói, thật ra ông chủ Hà là một người rất sợ cô đơn.
Quan tài gỗ bị bùn đất vùi lấp, bia mộ rất đơn giản, một tấm ảnh trắng đen, trong ảnh chụp, ông chủ Hà cầm thanh quyền trượng màu đen kia, mặc một bộ vest màu xám vô cùng lịch thiệp, cười tươi rói.
Dưới ảnh chụp là tên của hắn, Hà Kim Thu.
Dưới tên là một hàng chữ Khánh Trần đích thân khắc lên: Hắn là một người chơi kiếm rất giỏi.
Xuống mồ rồi, Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Khánh Trần:
“Ngươi là ngươi kề vai chiến đấu cùng hắn trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh hắn, cũng là người mang di thể của hắn về, nói gì đó với mọi người đi.”
Khánh Trần xoay người nhìn về phía những người du hành đang đứng phía sau.
Họ có người đã trưởng thành, gia nhập Hội Phụ Huynh hoặc là Côn Luân.
Họ cũng có người chưa trưởng thành, còn đang ở trong trường học tập kỹ xảo chiến đấu. Thậm chí trong họ còn có người rất nhỏ.
Khánh Trần im lặng một lúc nói:
“Hôm nay coi như là làm lễ trưởng thành cho các ngươi.”
“Ở thời đại chiến tranh, các ngươi không phải bắt đầu trưởng thành khi đủ mười tám tuổi, mà là bắt đầu từ giây phút người che chở các ngươi, người kề vai chiến đấu cùng các ngươi chết đi.”
“Bắt đầu từ giây phút kia, các ngươi phải học được cách cầm vũ khí chiến đấu cùng những kẻ thù kia, các ngươi phải học được cách làm sao bảo vệ chiến hữu bên cạnh ngươi, bởi vì chiến tranh sẽ không quan tâm năm nay ngươi bao nhiêu tuổi.”
“Bắt đầu từ cái ngày pháo đài không trung của vương quốc Roosevelt bay đến Đông đại lục, tất cả chúng ta đã phải bắt đầu dấn thân vào cuộc hành trình sống chết dài đăng đẳng, chúng ta không có sự lựa chọn.”
“Không cần phải đau buồn quá lâu trước cái chết của ông chủ Hà, hắn chỉ làm chuyện mà hắn nên làm, bây giờ, đến lượt chúng ta.”
Khánh Trần chỉ nói nhiêu đó, nói xong hắn lập tức rời khỏi Kình đảo.
Đám học sinh bình tĩnh giải tán, họ quay về đi học, quay về huấn luyện, quay về tu hành.
Tất cả mọi người như là đang tích góp lấy sức mạnh nào đó.
Ba tiếng sau, tin tức Boeing 757 đột nhiên bị hai chiến chiếc máy bay chiến đấu Nato tập kích trên đường bay leo lên bản tin của các quốc gia, chiếc máy bay này hiện đang rơi xuống Ba Lan, chưa xác định còn có người sống hay không.
Khi Khánh Trần thấy tin tức này, đột nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn đoán được có người đã nằm vùng vào trong họ, nhưng vẫn còn chưa thể đoán được đó là ai.
…
Khánh Trần ngồi nhắm mắt trầm tư trong hiệu sách Côn Luân ở Trịnh Thành.
Hiệu sách đã đóng cửa, bầu không khí trong cửa hiệu hết sức ngột ngạt.
Mấy thành viên của phi hành đoàn ngồi đối diện hắn câm như hến...Những người này cũng biết được tin tức về vụ rơi máy bay.
Một chiếc máy bay giá trị hàng tỷ lần đầu tiên chở khách đã bị bắn rơi, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy việc này không bình thường
Đây là âm mưu, một âm mưu nhằm vào Khánh Trần.
Nếu là trước kia, thuyết âm mưu phần lớn là những lời suy đoán vô căn cứ, bởi vì đại đa số chuyện xảy ra trên đời này không đánh có âm mưu.
Nhưng Khánh Trần đáng giá.
Một nữ tiếp viên hàng không nói khẽ:
“Việc này không liên quan đến bọn ta, bọn ta không tiết lộ bất cứ tin tức gì với bên ngoài cả, bình thường phương thức giải trí duy nhất là chiếc tivi trên máy bay để xem thời sự, xem gameshow.”
Khánh Trần mở mắt ra, hắn cười nói:
“Bây giờ ta không có cách nào xác định các ngươi có vấn đề hay không, nhưng mà đã xảy ra chuyện như thế thì đành phải mời các vị mai danh ẩn tích một thời gian...Là ẩn nấp, không phải là ta muốn giết các ngươi. Chẳng qua là các ngươi sẽ bị giam lỏng ở đâu đó, rồi một ngày nào đó sẽ được thả tự do, ta biết làm thế là không công bằng với những người vô tội, nhưng tập đoàn Hồ thị sẽ bồi thường đầy đủ cho các ngươi, cũng sẽ tiếp đãi các ngươi nồng hậu...Tin ta, các ngươi sẽ được tự do sớm thôi.”
Phi hành đoàn sửng sốt, cứ thế thôi à? Họ còn tưởng mình sẽ bị giết chứ!
Trên thực tế, Khánh Trần thật sự không định giết ai cả, bởi vì tên nội ứng này rất có thể đã bị Khôi Lỗi Sư khống chế, để giết một khôi lỗi, mình lại giết tất cả thành viên phi hành đoàn biết hành trình của hắn ư? Mấy chục mạng người đấy.
Hơn nữa, hắn tha cho khôi lỗi này cũng là vì muốn chứng minh vài việc, song không phải hiện tại.
Đương nhiên, các thành viên phi hành đoàn chắc chắn cần phải bị cách ly, bởi vì hiện nay họ không biết trong số những người kia rốt cuộc ai mới là nội ứng.
Nhưng vấn đề là, kẻ địch là ai?
Khánh Nguyên.
Nói một cách chính xác hơn là Tông Thừa sau lưng Khánh Nguyên.