Sự thật chứng minh, đối phương đã có được năng lực qua lại thế giới trong và thế giới ngoài từ lâu, thậm chí khả năng cao khôi lỗi tên Khánh Nguyên ấy đã tạo ra hàng trăm khôi lỗi khác.
Đột nhiên Khánh Trần sực nhớ ra một việc, hắn gọi điện cho Giang Tuyết:
“Dì Giang Tuyết, xác nhận giúp ta xem có thể liên lạc được với tất cả thành viên của Bạch Trú không.”
Chỉ lát sau Giang Tuyết đã gọi lại:
“Không ổn rồi, không liên lạc được với Tiểu Nam.”
Vẻ mặt Khánh Trần trở nên nghiêm túc.
Quả nhiên Khôi Lỗi Sư đã ra tay với thành viên của Bạch Trú ư?
Đúng vậy, nếu muốn tối đa hóa lợi ích của khôi lỗi thì thâm nhập trực tiếp vào Bạch Trú – bộ phận cốt lõi nhất mới là phương pháp hữu hiệu nhất.
Mà không đúng…
Nhưng ngay sau đó, Giang Tuyết lại gọi đến:
“Đã tìm được rồi, tối qua Tiểu Nam hack máy tính suốt đêm, giờ đang ngủ.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Cứ để hắn ngủ tiếp đi.”
Nói xong, hắn đứng dậy nhìn Lộ Viễn và nói:
“Nhờ ngươi mở mật thược chi môn ra, ta phải về núi Alps.”
Tiếp viên hàng không sau lưng Khánh Trần bỗng lên tiếng:
“Đợi đã…”
“Hử?”
Khánh Trần quay đầu lại:
“Nếu ngươi lo lắng…”
Tiếp viên hàng không hỏi:
“Bọn ta còn có thể gặp lại ngươi không?”
Khánh Trần suy nghĩ rồi cười đáp:
“Có. Mọi người có duyên sẽ gặp lại, hy vọng khi ấy thế giới đã hòa bình.”
Hắn xoay người, theo Lộ Viễn đi sâu vào trong hiệu sách, phi hành đoàn nhìn bóng dáng hắn rời đi dứt khoát, giống như người này chỉ vội lướt qua đời họ, về sau không bao giờ gặp lại.
Nhưng họ lại cảm thấy hợp lý, nhân vật như thế vốn dĩ không thuộc về thế tục.
Lộ Viễn đi đến phòng tối ở trong cùng, kéo kệ sách trong phòng ra, để lộ một cánh cửa nhỏ đằng sau.
Họ đi vào 30 phút thì lòng đất mới rộng mở hơn.
Trịnh Viễn Đông đã ngồi ở đây từ bao giờ, giống như lão Trầm ở quán bar Tiêu Đường dưới lòng đất, hiện nay hắn trông giữ...Mật thược chi môn ở nơi này.
Bán thần đích thân trấn thủ, lại còn giấu kỹ như thế này thì khó có ai có thể phá hủy mật thược chi môn ở đây, có lẽ tấn công bằng tên lửa cũng không thể thành công.
Nhưng không phải chỉ có mình Trịnh Viễn Đông, ở nơi này còn có hơn 10 nhân viên công tác của Côn Luân, công việc của họ là mở cửa và đóng cửa, còn có người ngồi trước máy tính, không ngừng tiếp nhận đủ loại tình báo đến từ khắp các nơi trên thế giới.
Trong căn phòng rộng lớn, những chiếc cầu thang hẹp dài xây sát tường, chia vách tường xung quanh phòng thành 12 tầng.
Mà trên tường của mỗi tầng được phủ kín bởi vô số...Cánh cửa.
Mỗi cánh cửa đều được dán nhãn, Tokyo, Osaka, Paris, London, Dubai, New York, Washington, Vũ Hán, Kinh Thành, Hải Thành, Quảng Thành, Angola…
Mỗi tầng 8 cánh cửa, 12 tầng là 96 cánh cửa.
Thứ Ông chủ Trịnh trấn giữ ở đây không phải là tài liệu, mà là đầu mối giao thông trọng yếu của Côn Luân, Hội Phụ Huynh, Bạch Trú, Cửu Châu!
Có đầu mối giao thông như thế này thì họ gần như có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào tùy thích, nhanh chóng tập kết tất cả mọi người để giành chiến thắng trong mỗi một trận chiến ở thế giới ngoài!
Chẳng qua những ai ra vào nơi này đều phải bị đích thân ông chủ Trịnh thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật...Nói thật, bán thần tự mình ra tay thì bí mật đều bị người ta mang vào quan tài cả thôi.
Lúc này, một thành viên Côn Luân nhận được tin tức, hắn cao giọng hỏi:
“Ai phụ trách Mũi Hảo Vọng, mở cửa đón người!”
Có người lập tức chạy đến cánh cửa viết “Mũi Hảo Vọng” ở tầng thứ 6 và mở cửa ra.
Cửu Nhiễm bước ra từ bên trong, nàng xuống cầu thang, nhìn thấy Khánh Trần thì khẽ cúi đầu:
“Tiểu viện trưởng.”
Trịnh Viễn Đông nhìn nàng:
“Đều xử lý xong rồi chứ?”
“Ừ.”
Cửu Nhiễm gật đầu:
“Vấn đề đã được giải quyết.”
Khánh Trần hỏi:
“Chuyện gì thế?”
“Có một nhóm xã hội đen địa phương đến nhà máy tập đoàn Hồ thị đòi phí bảo kê.”
Trịnh Viễn Đông nói.
“Sau đó thì sao, giải quyết thế nào?”
Khánh Trần hỏi.
Cửu Nhiễm:
“Về sau họ sẽ nộp phí bảo kê cố định hàng tháng cho chúng ta.”
Khánh Trần dở khóc dở cười, nhóm xã hội đen này muốn gì vậy, đã không đòi được phí bảo kê lại còn phải bỏ tiền túi ra.
Chuyện như thế này còn xảy ra ở các nơi trên thế giới, sau khi cơ cấu cổ phần của tập đoàn Hồ thị thay đổi, ô dù sau lưng nó đã lặng lẽ mở ra.
Tập đoàn xuyên quốc gia khổng lồ này đang phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cửu Nhiễm rời đi, Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Khánh Trần:
“Thứ tấn công ngươi là máy bay chiến đấu do Vương Quốc điều khiển, nhưng chưa thể xác định được họ biết tin tức bằng cách nào.”
“Tông Thừa.”
Khánh Trần nói:
“Đó là một mối họa ngầm.”
“Ngươi định làm thế nào?”
“Tìm cho ra hơn phân nửa khôi lỗi của hắn rồi giết chết.”
Khánh Trần nói, giọng điệu hết sức nghiêm nghị:
“Dường như đây là cách duy nhất để giết hắn.”
Trịnh Viễn Đông nói:
“Hà Kim Thu điều tra được một ít tin tức, từng có một Khôi Lỗi Sư xuất hiện ở đại lục phía Tây, chỉ có điều chưa kịp phát triển lớn mạnh đã bị Người Xem Mệnh diệt trừ, hình như họ có thể chế phục Khôi Lỗi Sư dễ dàng.”