Ly rượu ấy hoa lệ mà trang nhã, mặt ngoài nạm 36 viên hồng ngọc lộng lẫy, thoạt nhìn như mắt của loài rắn độc.
Không biết vì sao khi nhìn chằm chằm vào chiếc ly này, Người Xem Mệnh lại nghĩ nêu nhỏ máu của mình vào đó thì chắc chắn máu sẽ trở nên rất thơm ngon.
Người Xem Mệnh bật cười, mình đã cấp A rồi mà vẫn suýt bị mê hoặc bởi một vật cấm kỵ.
Hắn cầm Ly Rượu Độc ra khỏi tòa dân cư, trở về hoàng cung trong sự hộ tống của đội quân cảnh vệ.
Thật ra hoàng tộc Roosevelt đã lên kế hoạch viễn chinh từ lâu, nhưng Ly Rượu Độc thất lạc bên ngoài nên họ trước sau không nắm chắc trăm phần trăm có thể vượt biển đánh bại một quốc gia.
Họ vẫn luôn chờ đợi.
Hiện tại, mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch viễn chinh của Đế Quốc cuối cùng cũng gom đủ.
...
Bên ngoài Bạch Ngân Thành.
Khánh Trần đang móc mắt của công tước Bạch Ngân, hắn nói với ông chủ Hà:
“Chắc chắn lần này Jindai Kura sẽ vui lắm đây, mắt của bán thần mà, chỉ dựa vào mình hắn thì tìm đâu ra thứ tốt thế này, ta thật sự chờ mong dạng tiến hóa cuối cùng của Dodomeki. Nếu một trăm đôi mắt cấp B có thể giúp Dodomeki đấu ngang tay với bán thần, vậy thì thêm một đôi mắt của bán thần, mười đôi mắt cấp A sẽ đem lại hiệu quả thế nào? Ông chủ Hà, ngươi nói xem nó có thể đánh với ngươi được không?”
Khánh Trần vừa nhét nhãn cầu vào túi formaldehyde, vừa tiếp tục trò chuyện với ông chủ Hà:
“Vừa rồi ta thi triển Thần Thiết, ngươi thấy được không? Có lóa mắt không? Ngươi nói sử dụng năng lực này này thì có thể giết chết bán thần, có ngầu không hả? Đợi khi nào ta thăng lên bán thần thì không chỉ là 7 lần Thần Thiết nữa, ta cảm thấy số lần sẽ tăng lên, rất có thể là 30 lần, lợi hại không? Đến lúc đó lại gặp phải công tước Bạch Ngân thì có thể chói mù mắt hắn luôn, đánh hắn són ra quần luôn. Đương nhiên, ngươi cũng chiếm một nửa công lao trong việc này...Cái gì? Làm người thì phải thực sự cầu thị? Được rồi, được rồi, 90% công lao là của ngươi.”
Dường như Khánh Trần đột nhiên trở nên lảm nhảm.
Nhưng ông chủ Hà ngồi gục tại chỗ, không hề đáp lại Khánh Trần.
Khánh Trần bỗng ủ rũ:
“Ta biết ngươi đối cháy sự sống của mình thì không sống được bao lâu nữa, cho nên mới phải giết công tước Bạch Ngân trước khi mình chết, nhưng mà...Chí ít ngươi cũng phải cố chịu đựng, để ông chủ Trịnh gặp ngươi lần cuối cũng được...Sao lại ra đi vội vàng như thế.”
Hắn oán trách mãi, tâm trạng lại càng u uất hơn.
Hắn biết, chiến tranh không phải mời khách dùng bữa, mà chiến tranh tức là đổ máu hy sinh để đổi lấy thắng lợi.
Hắn biết, chiến thắng mà không có hy sinh và đổ máu là chiến thắng giả dối.
Nưng dù hiểu nhiều đạo lý như thế, khoảnh khắc ông chủ Hà ra đi, Khánh Trần vẫn cảm thấy khổ sở từ tận đáy lòng.
Hắn nhìn ông chủ Hà đã không còn động tĩnh, trong đầu thầm tính toán còn có Hắc Kỵ Sĩ nào chưa chết.
Tính đi tính lại, trong số 12 Hắc Kỵ Sĩ chỉ còn lại lão Ngũ và lão Thập, những người khác chết hết cả rồi.
Nhưng sao lão Ngũ còn sống được? Lão Ngũ thiết kế cái bẫy này cho ông chủ Hà, mang ông chủ Hà về Bạch Ngân Thành, sao người này có thể tiếp tục sống sót được chứ?
Khánh Trần hiến tế thi thể của công tước Bạch Ngân, Con Rối Giật Dây giống như lần đầu tiên được ăn loại thức ăn này, vui lắm.
Con Rối Giật Dây vốn có bảy sợi tơ, bây giờ lại mọc thêm sợi thứ tám!
Khánh Trần nói với Con Rối Giật Dây:
“Thế này coi như ngươi ăn Tết sớm đấy, được hưởng trước một bữa ngon, chủ nhân cũ của ngươi không cung cấp đãi ngộ như thế này cho ngươi đâu nhỉ.”
Nếu Con Rối Giật Dây có thể chảy nước mắt thì chắc chắn nó đã khóc như mưa.
Trước kia ăn bao nhiêu chuột không phải tốn công vô ích, phải chịu nhiều uất ức cũng không hề uổng phí!
Khánh Trần đỡ ông chủ Hà dậy, cõng đối phương trên lưng, chậm rãi đi về phía tây.
Hắn phải dẫn ông chủ Hà về nhà, không thể để đối phương tiếp tục ngồi ở nơi này, mặt đất lạnh lắm.
Nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng động cơ trên trời.
Khánh Trần ngoảnh đầu lại thì thấy một hạm đội đang đuổi theo mình với tốc độ cực nhanh, mục tiêu rất rõ ràng!
“Xui thật.”
Khánh Trần cõng ông chủ Hà, xoay người bỏ chạy ngay tức thì, mình không có bản lĩnh như kiếm tiên, gặp được kẻ địch trên không thì bó tay chịu chết.
Nếu là cấp bán thần thì hắn còn có thể dùng Thần Thiết chém khí cầu máy, tất cả linh kiện điện tử bị chém trúng đều sẽ nổ tung.
Còn bây giờ hắn chỉ có thể chạy.
Nhưng hắn chưa chạy được bao xa thì chợt nghe thấy tiếng nổ vang lên ngay phía trước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã loáng thoáng thấy được bóng dáng bộ đội lục quân của Bạch Ngân Thành xuất hiện ở cuối chân trời.
Ba sư đoàn tập đoàn quân rốt cuộc cũng tới…
Phía tây, phía bắc, phía nam, tất cả đều là lục quân, mà phía đông là hạm đội của hoàng tộc đến từ Bạch Ngân Thành!
Hiện tại Khánh Trần cũng đã cảm nhận được...Nỗi mịt mờ của ông chủ Hà trước kia, đúng thật là địch vây bốn bề hỡi bạn của ta!