Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2594: Bước Đường Cùng




Quân địch đã xuất hiện ở đường chân trời.

Nếu là trời nắng, hai bên ở cùng một độ cao so với mặt nước biển thì khi đối phương xuất hiện ở đường chân trời có nghĩa là họ...Chỉ cách nhau 5 km.

Đối với đội quân người máy lục quân mà nói, khoảng cách này chỉ cần nháy mắt một cái là tới.

Chiến đấu từ khi xuyên không, đến bây giờ đã được gần sáu tiếng.

Trời tảng sáng, buổi bình minh vốn tượng trưng cho hy vọng nay lại mang đến tin dữ cho Khánh Trần…

Bốn bề thọ địch.

Khánh Trần cõng ông chủ Hà, lẩm bẩm:

“Ông chủ Hà, sợ rằng hai ta thành anh em đồng cảnh ngộ rồi, vừa rồi ta còn lên kế hoạch xây mộ cho ngươi trên Kình Đảo, như thế ngươi có thể dõi theo sự phát triển của Cửu Châu, Côn Luân, trường học dành cho người du hành thời gian, ngắm nhìn thời đại hưng thịnh này như ý ngươi. Bây giờ xem ra phải như chúng ta mong muốn rồi…”

Khánh Trần đã chiến đấu suốt sáu tiếng liền, đã dùng hết vân khí Kỵ Sĩ, cục sạc hãy còn trong trạng thái hồi phục, lôi tương trong cơ thể cạn kiệt, con rối hắn khống chế cũng chết rồi.

Chỉ có Cắt Bóng còn sống đứng bên cạnh hắn.

Giờ kẻ địch lại xuất hiện nhiều không kể xiết…

Cái quỷ gì vậy!

Hắn quan sát xung quanh, nhưng hắn vừa xoay người thì chỗ ba chiếc xương sườn bị công tước Bạch Ngân đá gãy bỗng đau nhói.

Hơi động đây một chút là cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

Nếu bị gãy xương, ban đầu sẽ không đau lắm, thậm chí não bộ sẽ sinh ra tín hiệu bảo vệ để ngăn chặn cơn đau.

Nhưng sau vài phút tự bảo vệ của não, nó phán đoán ngươi không chết được, thế là nó phóng thích hoàn toàn cơn đau này, để ngươi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Khánh Trần xuýt xoa vì đau, hắn có cảm giác chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là chỗ gãy xương đau buốt như bị cắm ba lưỡi dao sắc bén.

Nếu không có Long Ngư tăng độ cứng của xương cốt thì chỉ sợ một cú đá của công tước Bạch Ngân đã đá chết hắn rồi.

“Đúng là họa vô đơn chí, ông chủ Hà ạ.”

Khánh Trần cũng không biết mình bị làm sao nữa, hắn chỉ cảm thấy lẻ loi cô độc trên chiến trường, muốn tìm ai đó để trò chuyện, hắn cũng không quan tâm đối phương có trả lời hay không.

Đã đến bước đường cùng rồi.

Khánh Trần không nghĩ ra được cách gì để phá vòng vây.

Thậm chí hắn không biết nên làm thế nào mới có thể sống sót.

Hắn chỉ hứa hẹn với ông chủ Hà nằm trên lưng mình một cách trịnh trọng:

“Ta sẽ dẫn ngươi về nhà.”

Kỵ Sĩ rất trọng chữ tín.

Ngay sau đó, Khánh Trần phân tích tỉ mỉ sự phân bố thế lực của quân địch.

Chắc chắn không thể đi hướng đông, bên đó là hạm đội không quân của hoàng tộc, mình không đối phó được những chiếc khí cầu máy này.

Số lượng tập đoàn quân của Bạch Ngân Thành ở phía tây, bắc, nam tương đương nhau, đều là sư đoàn dã chiến lục quân gần một vạn binh lính.

Địa hình xung quanh khoáng đạt, chỉ có hướng tây nam – khu rừng hắn vừa đi ra mới có vật che chắn tầm nhìn.

Nhưng máy bay không người lái của quân địch bay trên trời đã nhìn thấy Khánh Trần…

Vốn dĩ Khánh Trần định lợi dụng bóng của mình tiến vào chiến trường, dùng phương pháp phá trận địch mạnh mẽ kia, để mở một đường sống cho mình.

Kết quả là đối phương không định tiếp tục lại gần.

Sau khi tập đoàn quân Bạch Ngân Thành phát hiện Khánh Trần thì lập tức bố trí ma trận hỏa lực ngay tại chỗ, lập tức hoàn thành việc bao phủ khu vực xung quanh Khánh Trần bằng hỏa lực.

“CMN!”

Khánh Trần không quan tâm đến cơn đau ở ngực nữa, hắn xoay người chạy như điên vào rừng cây phía tây bắc, không chạy thì chết chắc!

Nhưng hiệu suất làm việc của tập đoàn quân Bạch Ngân Thành cao hơn tưởng tượng, một loạt đạn pháo bắn ra ở phía chân trời, thanh thế khủng khiếp như rồng ngâm hổ gầm.

Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy nhiều hỏa pháo nhất tề bắn ra như vậy, đối phương dùng trận địa hỏa lực của ba đơn vị lục quân để bao phủ hỏa lực trong phạm vi 5 km!

Khánh Trần liếc thấy ánh lửa của bom đạn, chợt thấy hơi ớn.

Pháo ở hai đại lục phía Đông – Tây không giống nhau nên dù nhìn thấy góc nâng của họng pháo thì cũng không thể tính ra được đường đạn của quân địch, bởi vì hắn không biết khối lượng thuốc nổ là bao nhiêu.

Bây giờ đạn pháo đã bay được vài km…

Liều mạng!

Đánh cuộc!

Ngay sau đó, Khánh Trần đặt ông chủ Hà xuống đất, lấy thân mình che cho ông chủ Hà, rồi lại dùng hai cái bóng che chắn cho mình!

Bao bọc ông chủ Hà kín mít!

Tay của hai cái bóng căm sâu trong bùn đất để tránh bị sóng xung kích của vụ nổ thổi bay, Khánh Trần cũng đâm trường kiếm đỏ tươi xuống đất để giữ cho cơ thể ổn định.

Lúc này hắn chỉ có thể khẩn cầu không có quả pháo nào rơi ngay bên cạnh mình!

Bao phủ hỏa lực không phải là ném bom xuống mỗi một mét vuông, xới tung mặt đất trong khu vực bao phủ.

Mà phải tính toán bán kính tiêu diệt của bom đạn, ví dụ như bán kính tiêu diệt của một quả đạn pháo là 80 mét, độ bao phủ của mỗi quả đạn pháo kia là 70 đến 80 mét.