Lão Ngũ nheo mắt:
“Hà Kim Thu?”
“Ừ, lúc còn ở Kình Đảo ta nghe ông chủ Trịnh nói ngươi lập mưu bắt ông chủ Hà sau đó tra tấn hắn.”
Jindai Kura cười tủm tỉm:
“Thật ra ta không thân với ông chủ Hà, nhưng ngươi không nên trêu chọc ông chủ nhỏ của bọn ta.”
Lão Ngũ sửng sốt:
“Jindai Kura, ta có nghe nói đến tên của ngươi, Joker thành ông chủ của ngươi từ bao giờ?”
“À...Thì cũng mới xảy ra mấy ngày trước thôi, vốn chỉ là nói đùa, nhưng về sau thấy hắn cố gắng thu thập con mắt cho ta, ta cảm thấy có một ông chủ như thế khá là tuyệt.”
Jindai Kura mỉm cười giải thích.
Jindai Sora ở bên cạnh bĩu môi, lại kiếm cớ cho mình.
Lão Ngũ chậm rãi lùi lại, hắn biết ba người trước mặt là ai, ba cao thủ cấp A, trong đó có hai người là Âm Dương Sư, hắn đánh không lại.
Mọi người đều biết, một Âm Dương Sư cấp A tương đương với 6 cấp A…
Tuy thức thần có mạnh có yếu nhưng hiển nhiên thức thần trong tay hai người kia không phải loại yếu.
Nhưng khi lão Ngũ lùi về sau, bỗng nghe thấy tiếng vòng đồng va chạm rầm rầm vào nhau, hắn bèn quay đầu nhìn lại, Mã Diện La Sát cao hơn ba mét đang đứng đằng sau, tay cầm cửu hoàn đao cực lớn.
Rồi hắn lại nhìn xung quanh, Shirouneri và Dodomeki đã trở về từ lúc nào không hay, hiện đang bao vây khoảng không trên đỉnh căn cứ quân sự.
Bên ngoài căn cứ còn vang lên tiếng tài xế kêu la thảm thiết, ở đó cũng có thức thần.
Lão Ngũ mất hết hy vọng, nói với vẻ đau khổ:
“Tha cho ta một con đường sống.”
Jindai Kura cười nói:
“Việc này cần ông chủ nhỏ đồng ý mới được, yên tâm, ta sẽ để ngươi sống đến khi gặp hắn, sau đó hắn sẽ đích thân giết ngươi.”
…
Cuộc đuổi giết vẫn đang diễn ra.
Cán cân chiến thắng của cuộc chiến này hoàn toàn nghiêng về một phía khi Lý Thúc Đồng gia nhập chiến trường.
Vị bán thần này dứt khoát đứng chờ trên đường đi của tập đoàn quân Bạch Ngân Thành, một người bao vây toàn bộ quân địch.
Những binh lính kia đang trên đường chạy trốn nhìn thấy Lý Thúc Đồng chỉ có một mình, trong tay còn cầm hai cục đá thì bực dọc:
“Ông chú kia, cút sang…”
Chưa kịp nói xong thì đã đi đời nhà ma.
Đằng sau có người khổng lồ đuổi giết, phía có có Lý Thúc Đồng cản đường, quả thực là muốn dồn binh sĩ vào chỗ chết.
Nhưng Lý Thúc Đồng đang chém giết vui vẻ thì bỗng liếc thấy cái gì, sau đó hắn sững người.
Tầm mắt của hắn lướt qua tầng tầng lớp lớp binh sĩ, bất ngờ nhìn thấy ở phía bên kia...Khánh Trần vừa ngoáy mũi vừa cầm súng tự động nã liên tục.
Lý Thúc Đồng ngạc nhiên, đồ đệ của mình biến thành bộ dạng quái quỷ này từ bao giờ vậy!?
Hả?
Tuy trước kia Khánh Trần không phải kiểu người cực kỳ giữ ý giữ tứ, nhưng vấn đề là hắn không hề lôi thôi lếch thếch như thế mà?!
Cùng lúc đó, Lý Thúc Đồng chợt nhìn thấy ở phía xa hơn còn có sáu mình đang giơ một khẩu súng hạng nặng bắn pằng pằng pằng…
Lý Thúc Đồng:
“???”
Sau đó hắn lại thấy sáu Hàng Ma Kim Cương, tức khắc hiểu ra thế này là thế nào.
Bấy giờ hắn bỗng nhớ đến tình cảnh kỳ lạ mình gặp phải ở khu cấm kỵ số 008, thế là liên tưởng hai chuyện này với nhau ngay.
…
Đây nhất định là tranh của họa sĩ Trần thị, nhưng vấn đề là họa sĩ Trần thị chẳng phải có nghề tổ truyền vẽ thần Phật sao, ai lại rỗi hơi đi bôi nhọ thanh danh mình như thế?
Lý Thúc Đồng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.
Và sau đó, những Kim Cương, thần nữ, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng cũng nhìn thấy hắn.
20 mấy nhân vật trong tranh đồng thời khựng lại, giống như bị ấn nút tạm dừng.
Ngay lập tức bức vẽ Khánh Trần xoay người lại nhìn, giơ tay đếm lần lượt từng Lý Thúc Đồng:
“1, 2, 3, 4, 5, 6...Không đúng, đếm lại lần nữa! 1, 2, 3, 4, 5, 6!”
!!!
Nguy rồi!
Lý Thúc Đồng cau mày, hỏi vọng từ phía xa:
“Ngươi là…”
Nhưng hơn hai mươi nhân vật tức khắc bỏ chạy, thậm chí còn không thèm giết các binh lính chạy trốn nữa!
Cái này gọi là hàng giả đụng hàng thật, thật giả rõ rành rành!
Xong đời!
Trong rừng, Đại Vũ ứa mồ hôi lạnh, ai có thể ngờ được Lý Thúc Đồng sẽ xuất hiện ở đây chứ? Ngài đang tản bộ ở Liên Bang đại lục phía Đông cơ mà, sao lạ lén lút tản bộ đến đây rồi!
Phải chào hỏi trước một câu chứ!
Lý Thúc Đồng cau mày nhìn bóng lưng tranh vẽ, hắn không lãng phí thời gian nữa, dứt khoát dùng vân khí biến toàn bộ binh lính bột mịn và xương khô, sau đó xoay người đuổi theo bọn họ.
…
Chiến trường chính diện thắng đậm.
Đây là lần thứ hai vương triều người khổng lồ viễn chinh giành chiến thắng lớn, tất cả người khổng lồ đều hân hoan vui sướng, người nào người nấy cũng nhặt vài khẩu súng trên mặt đất, định bụng mang về đặt trong nhà làm kỷ niệm hoặc lấy về cho bọn trẻ chơi.
Hiển nhiên người khổng lồ không dùng được súng, thậm chí còn ngón tay của bọn họ còn không nhét vừa vòng cản, trong mắt bọn họ một khẩu súng tự động bình thường cũng chỉ là một món đồ chơi.