Linh hỏi tiếp:
“Còn nguyện vọng nào khác không? Ý ta là điều chính ngươi mong muốn ấy.”
“Ta có rất nhiều rất nhiều thứ muốn mua, nhưng ta không có tiền, tuy Khánh Trần đưa tài khoản cho ta nhưng tiền trong tài khoản đều là tiền chưa được rửa, dễ bị truy tra lắm...Ngươi có tiền không?”
Linh mỉm cười, thầm thở phào một hơi:
“Tiền của ta nhiều đến mức ngươi tiêu không hết.”
…
Trong khu rừng bên ngoài Bạch Ngân Thành.
“Người sở hữu vật cấm kỵ tổng cộng có bằng ấy, khoảng 67 người.”
Nhện Đen viết một lúc lâu, cuối cùng cũng chính lý thành một danh sách:
“Vài người trong số họ được xác định là từng sử dụng vật cấm kỵ trong mấy năm qua, có vài người thì là vật cấm kỵ từng xuất hiện trong lịch sử gia tộc...Vì vương quốc Roosevelt luôn yêu cầu tiến cống nên cũng không có nhiều vật cấm kỵ ở bên ngoài.”
Nói rồi nàng đưa một tờ giấy cho Khánh Trần:
“Nếu đứng ở góc độ của các ngươi thì không ai trong danh sách này là vô tội cả, họ đều là nam tước và hầu tước của vương quốc, trong tương lai khi chiến tranh bùng nổ, họ sẽ trở thành lực lượng trung kiên của vương quốc Roosevelt...Ơ?”
Nhện Đen đang nói dở thì bỗng cảm thấy có một cơn gió thổi qua, bán thần Kỵ Sĩ cướp tờ danh sách trong tay nàng, sau đó chạy mất…
Khánh Trần dở khóc dở cười, hô to:
“Ngài là bán thần đấy, giữ tự trọng chút được không hả?”
Nhưng Lý Thúc Đồng không định trả lời hắn, dứt khoát đi giết người cướp của.
Khánh Trần nhếch miệng cười:
“Được rồi, việc cuối cùng cũng đã được bố trí xong xuôi, chúng ta xuất phát đến vương đình thôi. Đúng rồi, Khánh Kỵ thúc, ngươi mở ám ảnh chi môn đến khu chung cư ở Phong Bạo Thành giúp ta, ta mang người máy sinh hoạt đến đây, nàng ở nhà một mình sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn, hỏi với vẻ khó hiểu:
“Người máy ở đại lục phía Tây có trí thông minh nhân tạo hay sao mà còn thấy chán?”
Khánh Trần cười, không nói gì.
Trong lúc Linh và Nhất đang trò chuyện, hai người bỗng nhìn thấy ám ảnh chi môn xuất hiện trong phòng, sau đó Khánh Trần thò nửa người trên ra:
“Đi thôi, đến vương triều người khổng lồ….Ớ, ngươi là ai?”
Khánh Trần thấy được số hiệu người máy trên cổ của Linh, lập tức nhận ra người này là ai...AI trong thế giới Siêu Đạo!
Chỉ có đáp án này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần trở nên mất tự nhiên, hắn nhìn Linh:
“Xin chào…”
Linh im lặng giây lát:
“Xin chào.”
Bầu không khí phi thường lúng túng.
Cuối cùng hai bên im lặng nhìn nhau nửa phút, sau đó Khánh Trần hỏi:
“Ngươi có muốn cùng đi đến vương đình người khổng lồ chơi …”
Linh:
“Được.”
…
Vương đình ở Hắc Diệp Nguyên vô cùng náo nhiệt.
Những người khổng lồ về rồi còn mang theo cả chiến lợi phẩm.
Như khi còn bé mỗi khi ba mẹ đi xa nhà trở về đều sẽ mang theo quà cho con cái.
Cuồng Phong xách năm khẩu súng tự động trên đầu ngón tay, đem chia cho hai đứa con của mình.
Bên cạnh còn có người phát pháo cối, súng máy hạng nặng, RPG, vũ khí nhiệt áp, súng phóng lựu 40mm.
Có lẽ đây là những món quà khủng nhất trong lịch sử.
Súng không có đạn, đạn bị tháo ra trước rồi.
Người khổng lồ nhỏ đứa nào đứa nấy cũng vui vẻ bắt chước con người đánh nhau, mấy trăm đứa trẻ người khổng lồ hò hét nhốn nháo chơi “đồ hàng”.
Chỉ trong nháy mắt, phía tây vương đình biến thành trận địa pháo cối, còn phía đông mỗi người cầm một khẩu RPG.
Nếu bảo đây là chiến tranh thật sự thì cũng không quá…
Nhưng được bọn trẻ thích nhất chính là họng pháo của xe tăng chủ lực...Có đứa bé nào có thể cưỡng lại được một họng pháo thẳng tắp như thế chứ? Chỉ có điều đám trẻ chưa đủ khỏe để nhắc được thứ nặng như thế, cho nên chỉ có thể ngắm nhìn ước áo.
Đột nhiên có tiếng kéo thoi nạp đạn, ngay sau đó pằng một tiếng, xương bả vai sau lưng Cuồng Phong trúng một phát đạn, viên đạn kẹt luôn trên da hắn.
Cuồng Phong cảm thấy bất đắc dĩ, hắn quay đầu lại:
“Phong!”
(Súng của đứa nào cướp cò đấy?!)
Một đứa bé người khổng lồ sợ hãi:
“Lợi!”
(Ta, ta không ngờ súng lại cướp cò.)
“Phong!”
(Ngươi là con nhà ai?)
Người khổng lồ con trả lời:
“Ta là con của Khà Khà Khà.”
Cuồng Phong quay đi tẩn Khà Khà Khà một trận:
“Đã dặn là phải lấy hết đạn ra trước khi đi cho trẻ con mà?!”
“Quên mất, quên mất, đừng đánh nữa, con ta đang nhìn kìa!”
Cuồng Phong dừng lại, rồi với tay ra sau móc viên đạn kẹt trên da ra.
Cảnh tượng này khiến mí mắt của tất cả nhân loại ở đây cứ giật hoài, cơ thể phải rắn chắc đến mức nào mới có thể làm viên đạn mắc kẹt…
Ở thế giới nhân loại, sự kiện cướp cò như thế có khả năng sẽ thành ra to chuyện, nhưng với người khổng lồ chẳng qua chỉ như đùa giỡn…
Khánh Trần đi ở giữa, cảm thấy mọi sự mọi việc đều vô cùng mới lạ, rất nhiều “chuyện lớn” ở xã hội loài người đến nơi đây đều biến thành chuyện nhỏ.
Nhất sôi nổi đi bên cạnh Khánh Trần:
“Nơi này thú vị thật đấy, Khánh Trần, Khánh Trần, ngươi xem người khổng lồ vừa rồi kia, uầy, hắn dùng bát đá uống nước đấy, ta thấy mình có thể nằm vừa trong bát luôn ấy!”