Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2613: Cách Đơn Giản Nhất




“Ngươi là Linh ư?”

“Phải.”

Cuộc đối thoại đơn giản, dường như Nhất đã có linh cảm về điều này.

Linh.

Trí tuệ nhân tạo từng hủy diệt văn minh nhân loại ở đại lục phía Đông, bây giờ, đang đứng ngoài cửa của chung cư ở Phong Bạo Thành, lẳng lặng nhìn sinh linh mình tự tay tạo ra.

Về phương diện đạo đức, họ là mẹ con.

Trong phòng, trong chương trình tivi trên màn hình 3D, có người da trắng đang giám định ADN huyết thông cho người da đen trong gameshow, sau đó tất cả mọi người nhìn vẻ phẫn nộ của người phụ nữ hoặc biểu cảm khó tin của đàn ông…

Mà ở cửa phòng, Nhất đứng trước mặt nàng, mặc áo phông trắng và váy xếp ly màu xanh navy, thoạt nhìn trẻ trung tươi tắn.

Hơn nữa còn toát lên cảm giác “con người”.

Linh cười hỏi:

“Ta có thể vào ngồi một lát không?”

Nhất chần chờ:

“Được.”

Sau khi vào cửa, Linh quan sát căn nhà sạch sẽ này:

“Một mình ngươi ở đây ư?”

“Ừm.”

Nhất gật đầu:

“Bình thường khá đông người ở, nhưng bây giờ mọi người đi đánh nhau cả rồi.”

Linh mở cửa một căn phòng ngủ ra, trong phòng bày đầy búp bê, cùng với một chiếc giường lớn trông rất mềm mại:

“Đây là phòng của ngươi ư?”

“Phải.”

“Ngươi không cần ngủ.”

“Chẳng qua là ta thích trang trí.”

Nhất suy nghĩ rồi nói:

“Thỉnh thoảng cũng sẽ nằm trên giường tắt máy đi một lát, cảm giác khá là thích, thảo nào con người lại thích ngủ...Thế giới trước và sau khi ngủ phân tách, giống như có thể bỏ hết thảy phiền não lại ngày hôm qua, ta dần dần cảm nhận được niềm vui sướng ấy rồi.”

Phải nói rằng bây giờ Nhất càng ngày càng giống con người.

Linh ngồi trên ghế sofa:

“Cha mẹ ngươi Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cẩn có nhắc đến ta với ngươi không?”

Nhất trả lời:

“Có nhắc đến.”

“Có phải họ nói ta là người xấu không?”

Linh cười hỏi:

“Ta bị hắn lưu đày đến đại lục phía Tây với tư cách tù phạm, hắn còn cảnh cáo ta không được đặt chân đến đại lục phía Đông, chắc ngươi biết việc này.”

Nhất ngồi đối diện này:

“Ba của ta nói, ngươi chỉ là không biết cách sống chung với nhân loại nên mới đánh mất chính mình, không nói ngươi là người xấu.”

“Hắn nói thế thật ư?”

Linh khá bất ngờ.

“Hắn còn bảo ta đừng để ý lịch sử ghi chép về ngươi như thế nào, nói rằng ngươi đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ cho sự ra đời của ta, nếu chỉ bàn đến lập trường của một người mẹ thì ngươi xứng chức và đạt tiêu chuẩn rồi.”

Linh im lặng.

Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn...Vì lịch sử của đại lục phía Đông đã mô tả nàng như loài quỷ dữ, mà quả thực nàng từng làm rất nhiều việc đến cả ma quỷ còn không làm nổi, nàng làm hại tất cả nhân loại.

Nàng không quan tâm nhân loại ở đại lục phía Đông chửi rủa nàng, nhưng nàng cảm thấy lo sợ Nhất nhìn nhận thế nào về nàng.

Từng có lúc Linh cho rằng trí tuệ nhân tạo không có những tư duy tình thân, tình bạn, tình yêu như con người, nàng cũng sẽ không nhớ nhung đứa con của mình.

Nhưng nghìn năm trôi qua, nỗi tưởng niệm Linh dành cho Nhất ngày một tăng lên.

Thậm chí Nhất trở thành lý do duy nhất để nàng ra khỏi lồng giam.

Mà bây giờ, có vẻ như Nhâm Tiểu Túc không dạy Nhất hận mình.

Thế nhưng điều này cũng có nghĩa là Linh thua rồi.

Năm xưa trong cuộc quyết chiến, Linh đã nói với Nhâm Tiểu Túc:

“Hai nền văn minh chắc chắn không thể hòa hợp.”

Kết quả là Nhâm Tiểu Túc dùng sự thật chứng minh, nhân loại có thể chung sống với trí tuệ nhân tạo, có thể nuôi nàng trưởng thành.

Trong cuộc sống của Nhất không có sự tàn độc, nàng thích xem chương trình gameshow, thích trang trí phòng ngủ của mình...

Nhưng Linh không cảm thấy thua là chuyện xấu, nàng thật sự rất vui.

Thậm chí nàng biết ơn Nhâm Tiểu Túc.

“Đúng rồi, tại sao ba ta lại đưa ngươi đến đại lục phía Tây?”

Nhất tò mò.

Linh mỉm cười, trả lời:

“Hắn nói ở đây có thể giày vò tùy thích, để ta đến đây bình tĩnh...Sau lần đó ta không muốn giết người nữa, vì vậy thành lập thế giới Siêu Đạo ở lục địa này. Kết quả là thành lập chưa được bao lâu thì hắn vào thế giới Siêu Đạo, hủy diệt kỷ nguyên đầu tiên mà ta vất vả lắm mới lập nên. Khi ấy ta rất phẫn nộ, hỏi hắn làm gì thế, hắn nói lúc trước khi quyết chiến hắn cũng tức giận như vậy đấy...Đó là một người rất kỳ lạ, hắn luôn có thể dùng đủ mọi cách kỳ quái tra tấn tinh thần ngươi.”

Nhất:

“Thật ra ngươi thích ba của ta đúng không?”

Linh im lặng.

Nhất nói:

“Nhưng ba ta sợ mẹ ta, hắn không thể chấp nhận ngươi được.”

Linh:

“...”

Nội dung trò chuyện đột nhiên phát triển theo hướng kỳ dị.

Linh đổi đề tài:

“Ngươi có nguyện vọng gì không?”

Đây là con gái của mình, kể từ khi nàng ra đời mình chưa từng làm gì cho nàng cả.

Linh muốn bồi thường.

“Có!”

Nhất vội vàng bẻ ngón tay:

“Ngươi sống ở đây lâu rồi, có cách nào xử lý vấn đề hộ tịch cho người của đại lục phía Đông không?”

Linh nhìn Nhất, nàng biết đối phương chỉ muốn lợi dụng mình để giúp Khánh Trần giải quyết vấn đề khiến hắn đau đầu, nhưng nàng giả vờ không biết:

“Rất dễ giải quyết, ta có thể sửa chữa thiết bị nhận diện khuôn mặt của một nhóm người máy sinh hoạt, sau khi họ vào thành phố sẽ không bị hệ thống Thiên Nhãn theo dõi mọi lúc mọi nơi nữa, hệ thống sẽ xác nhận họ là người máy.”

Đây là cách đơn giản nhất.