Sau khi Tông Thừa cung cấp đầy đủ thông tin, những Người Phán Quyết muốn giết thành viên của Hội Phụ Huynh thông qua nguyền rủa thì chỉ còn ba trở ngại:
Trở ngại đầu tiên là số lượng Người Phán Quyết có hạn, bọn họ thi triển thuật nguyền rủa cũng phải tiêu hao ý chí tinh thần, ví dụ như cấp A thì một người có thể nguyền rủa khoảng một trăm người mỗi ngày đã là cực hạn, cấp B có thể nguyền rủa 50 người.
Thứ hai là sự hạn chế về cấp bậc thực lực của Người Phán Quyết, lấy ví dụ lời nguyền khiến người bị nguyền gặp xui xẻo, cấp B có thể nguyền rủa cấp B, nhưng nếu là lời nguyền sinh tử thì cấp B chỉ có thể nguyền rủa cấp C.
May mà theo tình báo của Tông Thừa, đa số thành viên của Hội Phụ Huynh cũng mới chỉ đến cấp C, tuy rằng gần mấy chục nghìn siêu phàm giả cấp C đúng là rất kinh khủng, ở thế giới trong chưa từng xuất hiện thế lực tổ chức nào có đến hàng vạn thành viên cấp C như thế…
Nhưng vấn đề là, phần lớn thành viên tinh nhuệ của Người Phán Quyết trong căn phòng này là cấp B, số ít là cấp A, dư sức nguyền rủa thành viên của Hội Phụ Huynh.
Còn trở ngại thứ ba là...Cách đọc.
Trong phòng tối, nguyên một đám Người Phán Quyết người nào người nấy cũng cố gắng duỗi thẳng đầu lưỡi đọc tên họ, nhưng bọn họ mới học tiếng Trung chưa lâu nên không thuần thục.
“Mạc Ba Cổn Tháp...Mạc Tháp Cổn Ba...Ma Liễu Ba Tháp! Makka Pakka!”
Hiệu quả trong giai đoạn đầu về cơ bản là như vậy.
Công tước Phong Bạo nhìn những Người Phán Quyết dưới trướng mình cố đọc tên đến mức mặt đỏ tía tai, sự thật chứng minh, có những việc không phải cứ cố gắng thì nhất định có thể thành công nhanh chóng.
Nhưng hắn biết đây chỉ là vấn đề thời gian, hiện nay hắn để Người Phán Quyết luyện tập với thành viên của Hội Phụ Huynh chính là để một ngày nào đó đến đại lục phía Đông và phát huy tác dụng lớn hơn.
Công tước Phong Bạo quay người ra khỏi phòng tối, đi đến một căn phòng khác.
Có bốn người máy chiến tranh trông giữ trước cửa phòng, trong hệ thống nhận diện khuôn mặt của chúng, ngoại trừ công tước Phong Bạo không một ai được phép lại gần căn phòng này.
Cửa sập hợp kim nâng lên, công tước Phong Bạo nhìn hình chiếu 3D trong bóng tối, không ngờ người phụ nữ kia không ngồi bên dòng suối cho cá ăn, mà nàng ngồi trên vách núi, ngắm nhìn hoàng hôn phủ lên dãy núi phía xa.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười.
Công tước Phong Bạo bước vào, hắn ngập ngừng, hỏi:
“Hình như ngươi khá là vui vẻ.”
“Ừ.”
Người phụ nữ gật đầu:
“Cũng tạm được.”
“Gặp được chuyện gì vui à, có thể chia sẻ với ta không?”
Công tước Phong Bạo hỏi.
“Không thể.”
Người phụ nữ mỉm cười, lắc đầu:
“Sao, từ sau khi tàu Phong Bạo mới được chế tạo, đây là lần đầu tiên ngươi lên tàu, cảm thấy thế nào? Đúng rồi, có vẻ như kế hoạch lần trước của các ngươi thất bại rồi nhỉ.”
Trước đó người phụ nữ từng nói, các ngươi đã trù tính phải mở màn ra sao, nhưng lại chưa nghĩ ra nên kết thúc thế nào, đáng tiếc là công tước Phong Bạo không nghe thấy lời nàng nói.
Công tước Phong Bạo nói:
“Dù kế hoạch thành công hay thất bại, một khi ta kế thừa ngôi vị hoàng đế thì ta có quyền thả ngươi ra.”
“Ngươi tranh giành ngôi vị hoàng đế là để ta vui vẻ ư?”
Người phụ nữ tò mò, hỏi:
“Đàn ông luôn thích gán cho dã tâm của mình một cái tên, nói rằng hết thảy những gì mình làm là vì cái nhà này, vì người phụ nữ kia, làm như mình phải gánh chịu nhiều khốn khổ như thế là vì một người phụ nữ. Thật ra, thứ giúp ngươi đi đến bước này chẳng qua là dã tâm của ngươi.”
Công tước Phong Bạo ngóng nhìn người phụ nữ bên vách núi.
Từ nhỏ hắn đã không có mẹ, cha bận rộn với công việc, trong gia tộc không có ai có thể tin tưởng được, hắn muốn tu luyện truyền thừa Người Phán Quyết nhưng không có người nghiêm túc dạy dỗ hắn.
Khi ấy công tước Phong Bạo rất cô đơn...Cho đến một ngày hắn tình cờ xông vào một căn phòng tối, thấy được người phụ nữ trên màn hình 3D.
Hôm đó người phụ nữ đang cho cá ăn.
Hắn hỏi nàng:
“Trong suối có những loài cá gì?”
Người phụ nữ kiên nhẫn trả lời:
“Cá chép trơn, cá phèn hai sọc, cá chép kính.”
Hắn lại hỏi tiếp:
“Ngươi cho chúng ăn cái gì?”
Người phụ nữ đáp:
“Ngô xay, cá chép không kén ăn, ngươi có thể cho chúng ăn vụn bánh mì. Đương nhiên, nếu ngươi có ý định nuôi cá bột thì trước tiên có thể cho chúng ăn lòng đỏ chín, đậu nành, tảo, trùng cỏ…”
Ngày hôm đó, công tước Phong Bạo mới sáu tuổi hỏi rất nhiều điều, mà người phụ nữ cũng không mất kiên nhẫn, luôn ôn hòa trả lời từng câu hỏi của hắn.
Tại sao mây lại màu trắng.
Tại sao biển lại màu xanh dương.
Tại sao người trong vương quốc đều ghét người khổng lồ.
Tại sao người phụ nữ lại ở đây.
Hắn cứ hỏi mãi cho đến nửa đêm, mệt mỏi ngủ gục rồi mà vẫn không chịu đi.
Đây là lần đầu tiên trong đời có một người đối xử với hắn dịu dàng như vậy, ngày hôm sau khi tỉnh lại trên sàn nhà lạnh lẽo, công tước Phong Bạo bỗng hỏi nàng:
“Ngươi biết cách tu luyện truyền thừa Người Phán Quyết không?”