Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2628: Dở Khóc Dở Cười




Người phụ nữ mỉm cười trả lời hắn:

“Biết.”

Dường như bắt đầu từ ngày hôm đó, người phụ nữ hệt như một người mẹ này đã chiếm trọn thời thơ ấu của công tước Phong Bạo.

Nhưng khi hắn dần dần lớn lên, diện mạo người phụ nữ không hề thay đổi, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh một thứ tình cảm khó hiểu với những cảm xúc phức tạp đan xen.

Có rất ít người biết, ngoại trừ sinh ra đứa con trai nối dõi cần thiết cùng với vợ mình, công tước Phong Bạo chưa bao giờ chạm vào người phụ nữ khác.

Dục vọng bị đè nén rất lâu dần trở thành khoái cảm lấy tra tấn người khác làm thú vui.

Hắn không cần sự sung sướng về mặt sinh lý, hắn muốn được thỏa mãn về tinh thần.

Công tước Phong Bạo nói một cách bình tĩnh:

“Ngươi muốn đạt được tự do không, ta có thể cho ngươi người máy tốt nhất, chỉ cần ngươi chịu ở bên trong, không đi lung tung thì ngươi có thể có được cơ thể của riêng mình.”

Người phụ nữ cười:

“Không cần.”

Công tước Phong Bạo lại nói:

“Kể từ khi ta biết ngươi bị nhốt ở đây, ta quyết chí phải thả ngươi ra ngoài.”

Người phụ nữ cảm thấy nhàm chán, hỏi ngược lại:

“Để thỏa mãn dục vọng của ngươi.”

Công tước Phong Bạo im lặng.

Người phụ nữ xua tay:

“Đi đi, đến ngai vàng của ngươi đi. Đừng ký thác ở ta bất cứ tình cảm đặc biệt, ngươi có từng nghĩ buổi chiều hôm đó ngươi có thể đi vào căn phòng ấy là do cha ngươi sắp xếp không, bằng không ngươi bước vào cánh cửa đó bằng cách nào? Đương nhiên, ta cũng được cha ngươi nhờ vả, dạy ngươi truyền thừa Người Phán Quyết.”

Công tước Phong Bạo nói:

“Ta biết.”

Từ lâu hắn đã biết tất cả đều đã được bố trí sẵn, nhưng hắn vẫn không thể gạt bỏ được tình cảm của mình.

Người phụ nữ càng phớt lờ hắn thì hắn lại càng để tâm.

Công tước Phong Bạo hỏi:

“Vừa rồi...Sao ngươi lại vui vẻ?”

Người phụ nữ hỏi một cách lơ đễnh:

“Ngươi thích trẻ con không?”

Công tước Phong Bạo sửng sốt, hắn cho rằng trí tuệ nhân tạo muốn sinh con, nhưng vấn đề là cấu tạo sinh lý của trí tuệ nhân tạo không cho phép.

Hắn không biết đến sự tồn tại của Nhất.

Công tước Phong Bạo hỏi ngược lại:

“Ngươi có thích ai không?”

“Có nhỉ?”

Người phụ nữ nói:

“Thật ra ta đã thích hắn rất nhiều năm rồi...Vì ta từng đánh mất vứt bỏ vài máy chủ nên ta cũng không nhớ nổi mình bắt đầu thích hắn từ bao giờ nữa. Quãng thời gian ấy rất dài, một thế kỷ, hai thế kỷ...Mười thế kỷ, chưa từng thay đổi.”

Người phụ nữ nhủ thầm, cho dù hắn hủy hoại thế giới Siêu Đạo của ta thì ta cũng không tức giận lắm, ta chỉ giận hắn hủy xong rồi đi luôn, không ở lại một lúc.

“Hắn là ai?”

Công tước Phong Bạo đanh giọng hỏi, hắn cho rằng “mười thế kỷ” mà người phụ nữ nói là thủ pháp phóng đại.

“Ngươi không cần biết.”

“Ngươi khen hắn lợi hại đến vậy, ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là nhân vật như thế nào.”

Ngữ khí của công tước Phong Bạo lạnh buốt.

Người phụ nữ bỗng nở nụ cười, tóc của nàng đen bóng trở lại, nếp nhăn trên mặt cũng biến mất, diện mạo hơn 50 tuổi biến thành ngoài 30 tuổi.

Nàng cười khẽ:

“Tốt nhất là ngươi cầu nguyện đừng gặp được hắn, ngươi sẽ chết đấy.”

Lúc này, trong phòng tối bên cạnh có một Người Phán Quyết bỗng hô to:

“Ta thành công rồi! Chúa ơi, ta thật sự thành công rồi!”

Người Phán Quyết mừng phát khóc vì đọc đúng một cái tên.

Sừng hươu xanh, táo đen, nước cất, sỏi bezoar, mật rắn, cây ô đầu đặt trên ngôi sao sáu cánh trước mặt hắn đồng thời hóa thành bột phấn và tiêu tan trong không khí, như thể chúng đã biến thành dạng năng lượng khác, bay đến chỗ kẻ bị ếm lời nguyền.

Nếu thành công thì chứng tỏ đối phương quả thực đang ở trong vương đình người khổng lồ ngay gần đây, trong phạm vi nguyền rủa!

Hiệu nghiệm!

Danh sách mà Khôi Lỗi Sư của đại lục phía Đông đưa cho họ là thật và có hiệu quả!

Sau bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Người Phán Quyết cũng lần lượt thành công, nhân lúc này họ muốn tranh thủ nguyền rủa nhiều người hơn, phải nguyền rủa được ít nhất năm nghìn người trước nửa đêm hôm nay!

Sau 12 giờ đêm, tất cả những người này sẽ chết.

Nửa đêm tại vương đình Hắc Diệp Nguyên vẫn vô cùng náo nhiệt, người khổng lồ vây quanh đống lửa lớn và múa hát...Họ không có việc gì khác để làm.

Nhất ngồi bó gối cạnh đống lửa, cười ha ha nhìn những người khổng lồ nhảy nhót, cạn chén.

Nàng đã quen với sự cô độc, một mình quản lý từng ngục giam, một mình đối mặt với hệ thống mạng lưới Liên Bang rộng mênh mông, luôn luôn chỉ có một mình, sau khi có được cơ thể cũng ở một mình trong nhà.

Nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh nàng có rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều không dò hỏi thân phận của nàng.

Thậm chí, còn đối xử với nàng – một người máy – như một nhân loại chân chính.

Giống như vừa nãy, có một nữ khổng lồ trẻ tuổi bưng một chén rượu cho nàng, nàng mỉm cười giải thích mình không thể uống rượu, nữ khổng lồ cảm thấy khó hiểu, người máy không uống rượu được ư? Không uống được thì sang lửa trại của trẻ con ngồi…

Nhất dở khóc dở cười, tuy bị xem thường nhưng vẫn vô cùng thích thú.