Khánh Trần trả lời:
“Tuy rằng ta cũng rất cảnh giác vấn đề này, nhưng mọi người cũng không cần quá căng thẳng. Mọi người hãy thử suy nghĩ về chuyện này, nếu chủ nhân con rối này chỉ cần động vào người khác thì họ cũng sẽ trở thành những con rối ngay. Vậy thì bây giờ cả thế giới này hẳn nđều biến thành những con rối của hắn rồi đúng chứ?"
Khánh Trần tiếp tục suy luận của mình:
"Vì vậy, chắc chắn phải có những hạn chế nhất định trong việc tạo ra con rối mới. Ta có một vài phỏng đoán. Thứ nhất là việc chế tạo con rối phải do chính tay hắn làm, vì vậy hắn sẽ phải tự mình làm từng con một. Thứ hai là có thể có giới hạn về số lượng con rối mà hắn ta sở hữu. Vì vậy, miễn là những con rối trước đó vẫn còn sống thì hắn không thể tạo thêm những con rối mới.”
Nếu không thì hắn cần gì phải ở đây đấu đá với bọn họ, chi bằng hắn tự mình khống chế cả nhân loại chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Khoảng thời gian vài trăm năm hẳn phải đủ cho hắn thao túng toàn bộ loài người rồi nhỉ?
Hắn nhìn Hắc Tri Chu rồi hỏi:
“Bên phía Tây Lục Địa có chút kinh nghiệm ứng phó nào không?”
“Không…”
Hắc Tri Chu lắc đầu:
“Tây Lục Địa chỉ cho rằng phương pháp truyền dạy của hắn ta quá kỳ quái. Vì thế nhất định phải cẩn trọng cảnh giác, nhưng sau đó cũng không tổng kết ra bất cứ quy luật nào."
Khánh Trần gật đầu:
“Vậy nên đến thời điểm này rồi thì chúng ta không cần gấp nữa.”
Lần này, ngay cả La Vạn Nhai cũng không thể chịu đựng thêm được nữa:
“Sếp à, bây giờ đang trong thời kì chiến tranh, chúng ta không thể so chuyện này với lúc thời bình được. Trong số hơn mười nghìn người không tham gia cuộc sàng lọc, rất có khả năng trong đó là tội phạm, con rối và gián điệp từ các tổ chức khác nhau, vì vậy chúng ta không cần thiết phải lịch sự với họ."
Khánh Trần liếc hắn ta:
"Lão La à, ngươi biết thứ quan trọng nhất với Hội Phụ Huynh là gì không?"
La Vạn Nhai thoáng sửng sốt, Tiểu Ngũ chen lời nói trước:
"Là sức mạnh khủng khiếp của chúng ta lúc này."
Hắn nhìn La Vạn Nhai, nhưng sau khi Khánh Trần dứt lời, La Vạn Nhai thở dài:
"Thứ quan trọng nhất của Hội Phụ Huynh không phải là thực lực mà dân tâm."
Khánh Trần mỉm cười nói:
"Ái chà! Lão La có tiến bộ ha! Xem ra công sức gần đây ngươi bỏ ra để đọc sách không hề uổng phí. Tiểu Ngũ! Sau khi mọi chuyện kết thúc, mỗi ngày ngươi phải đọc một quyển sách, sau đó gửi cho ta nội dung của những cuốn sách ngươi đã đọc nhé."
Tiểu Ngũ :
"Trời má!"
Khánh Trần nói tiếp:
"Các ngươi cho rằng ta rất khách khí với kẻ thù à?"
La Vạn Nhai và những người khác tròn mắt nhìn nhau, vị hội trưởng này đối xử với kẻ thù khách khí chỗ nào? Tàn bạo thì có!
Khánh Trần mỉm cười nói tiếp:
"Tất nhiên ta biết hầu hết trong số hơn mười nghìn người kia có thể có vấn đề. Nếu là trước đây, ta sẽ truy lùng bằng được và giết nếu họ thật sự có vấn đề. Nhưng bây giờ thì khác. Nếu ta cưỡng chế đột nhập vào nhà là đồng nghĩa với việc tước đoạt quyền lợi chính trị của cư dân. Rồi họ sẽ nghĩ gì về chúng ta? Uy tín của Hội Phụ Huynh sẽ đi về đâu?"
"Đúng vậy, quả thực là năng lực của người khổng lồ rất thần kì, tất cả mọi người đều công nhận điều đó và những việc mà Hội Phụ Huynh đang làm đều đã làm rất tốt. Nhưng nếu chúng ta sử dụng vũ lực để cưỡng chế xâm nhập vào nhà người dân mà không có bằng chứng, chắc chắn sẽ có người gây ồn ào. Mọi người hãy nhớ rằng, chúng ta phải bảo vệ những quy tắc do chính chúng ta đã đề ra và đặc biệt phải cực kỳ cảnh giác trước khi sử dụng đến bạo lực."
Kẻ xâm lược có thể vẫn đang nhởn nhơ đâu đó. Nhưng một khi đã quyết tâm bảo vệ thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải gánh vác thêm những xiềng xích vô hình.
Khánh Trần tin rằng đó điều là cần thiết để Hội Phụ Huynh có thể tiến xa hơn.
Trong mắt nhiều người, 'Không cầm quần chúng một châm một đường' là một loại kỷ luật, nhưng theo quan điểm của Khánh Trần, đó là một loại trí tuệ có nền tảng quần chúng vững chắc. Tiểu Ngũ gãi gãi đầu:
“Vậy thì mặc kệ họ hả?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Khánh Trần cười:
“Yên tâm đi, có bao giờ ta nhân từ với địch đâu.”
Sau đó, các thành viên của Hội Phụ Huynh cùng với người khổng lồ đến từng nhà trong dánh sách hơn mười nghìn người ấy để thực hiện chiến dịch sàng lọc tại nhà!
Những người khổng lồ đi vào cầu thang thoát hiểm không chút phàn nàn. Sau khi cùng mọi người chạy đông chạy tây khắp nơi, giờ đây có khoảng một phần mười số người khổng lồ là thành viên của Hội Phụ Huynh. Đây cũng là trách nhiệm trong bổn phận của họ.
Cốc..cốc..cốc..
Tiếng gõ cửa vang lên:
“Có ai ở nhà không?”
Một ông lão tới mở cửa, sững sờ hỏi:
“Ai đấy? Các người tìm ai?”
Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn người khổng lồ bên cạnh, người khổng lồ lắc đầu. Tiểu Ngũ cười nói:
"Tụi cháu là đội trưởng mạng lưới Hội Phụ Huynh ở tầng dưới. Cháu thấy cụ cũng có tuổi rồi nên đến đây biếu cụ chút gạo và dầu lạc ấy mà."