Đôi khi hắn cảm thấy thế giới hơi bất công, một số người trong Khánh thị chỉ cần dùng mười mấy năm hoặc thậm chí là vài năm để học thuật Tung Hoành Phách Hạp trong khi hắn phải dùng đến vài thế kỷ mới học xong. Nhưng sau đó hắn đã lựa chọn chấp nhận, lựa chọn cần mẫn học hỏi.
Nhưng hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra trên đời này còn có một loại kỳ thủ nữa. Nước cờ của họ hoàn toàn nằm ngoài bàn cờ.
Trong số các biến do Tông Thừa tính toán, hắn ta chưa bao giờ xem xét tới sự tồn tại kỳ diệu của người khổng lồ, thậm chí hắn ta còn không biết rằng ở Tây Lục Địa có nhiều người khổng lồ như vậy, hắn tính thế quái nào được? Trong khoảng mười năm trở lại đây, người ngồi bên kia bàn cờ với hắn chính là lão già Khánh Tầm trên núi Bạch Quả. Đối thủ quả thật rất gian xảo, một khi đã giật dây là giật cả rễ, làm hao tổn biết bao nhiêu công lực của hắn, dù vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến cơ xương khớp già nua này.
Gốc rễ của hắn đã rất ổn định, những thủ đoạn thông thường không thể giết nổi hắn nữa rồi. Giờ đây, đối thủ của hắn đổi thành Khánh Trần.
Hắn ta bắt đầu gây cản trở Khánh Trần, buộc Khánh Trần phải đánh cược một lần.
Nhưng giờ đây, lũ người khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở Thành phố số 10. Một cách thần kỳ nào đó, hắn ta đã lần lượt phát hiện ra những con rối mà mình cài sẵn trong Hội Phụ Huynh.
Cứ như thể hắn đang ngồi trong công viên chơi cờ với một ông già, và lúc này hắn đang hào hứng hết mình với chiến thắng trong tầm tay.
Đột nhiên một bàn chân khổng lồ đi giày cỡ 120 xuất hiện bên cạnh rồi đá thẳng vào mặt hắn, nha muốn hất tung nhưng con rối mà hắn đã âm thầm cài vào thế trận rồi cười nói:
“Bất ngờ chưa kìa, vị kỳ thủ mới vào này chơi kì quá nha!”
Ở Thành phố số 10 lúc này, các thành viên trong Hội Phụ Huynh đang cố gắng duy trì trật tự:
"Mọi người cứ xếp hàng rồi lần lượt đi qua từng người khổng lồ một. Chú kia! Sao ánh mắt chú lại né tránh cái gì đấy? Có phải chú đã làm việc gì trái với lương tâm không?"
Mọi người đồ dồn sự chú ý về phía ông chú vừa rồi, ông ta vội vàng giải thích:
"Ta có né tránh cái gì đâu. Mắt ta nó hơi lé thôi."
Việc bắt phạm nhân đào tẩu của người khổng lồ đã trở nên nổi tiếng trong toàn thành phố. Để người dân hiểu vai trò của những người khổng lồ, Tiểu Thất thậm chí còn dùng một chiếc xe tải chở một số tù nhân đã phạm phải những tội cực kì hung ác diễu hành qua các đường phố để cho người dân thị chúng. Để tất cả người dân đều biết chúng đã phạm phải tội ác tày đình gì và chúng đã bị bắt như thế nào.
Đây là những tên tội phạm với những tội ác tương đối ghê tởm, ngài ra còn có vô số những tên phạm mấy tội vặt vãnh nữa.
Ví dụ, khi một số kẻ móc túi đi ngang qua những người khổng lồ và bị họ soi ra, những người khổng lồ còn có thể tìm ra nơi cất giấu đồ ăn trộm và cách bán đồ ăn cắp thông qua thần giao cách cảm.
Trong một ngày, hàng chục ổ móc túi bị phá và hàng ngàn đồ ăn cắp bị thu giữ.
Hội Phụ Huynh còn thành lập một văn phòng giữ đồ bị thất lạc để những người đã bị mất đồ có thể đến đây tìm lại tài sản.
Có một tiểu thương mới đến Thành phố số 10 làm ăn nhưng bị mất trộm đồ, khi đến Văn phòng thất lạc và lấy lại được hàng hóa thông qua kiêm tra, hắn ta xúc động đến mức suýt quỳ lạy Tiểu Tứ.
Nhờ vậy mà các cư dân trong thành phố không còn chống đối với việc bị sàng lọc kiểm tra nữa rồi.
Chỉ là có một số người thầm than trong lòng, tự hỏi không biết ăn cắp rồi liệu có bị người khổng lồ phát hiện không.
Chỉ vỏn vẹn một ngày, hơn một nửa cư dân toàn thành phố đều dần dần được sàng lọc hết. Đến chiều ngày thứ hai, điểm sàng lọc đã bớt đông đúc hơn.
Việc quản lý hộ khẩu trên địa bàn Thành phố số 10 được tiến hành vô cùng chặt chẽ, mỗi người một hộ khẩu, không thể nào làm chui.
Vì vậy, đến chiều ngày hôm sau, danh sách những người vẫn còn hồng mã được đưa ra là hơn mười nghìn người.
Những người này vẫn đang ở nhà, không rõ lí do vì sao nhưng họ không muốn ra ngoài tham gia sàng lọc.
Ở thành phố tập trung nhiều thành viên của Hội Phụ Huynh nhất này, đặc biệt vào khoảng thời gian mà niềm tin của công chúng với Hội Phụ Huynh là cực kỳ lớn thì một số trường hợp từ chối sàng lọc chính là vấn đề mà trước mắt hội cần giải quyết.
Tiểu Ngũ nói với Khánh Trần trong phòng họp:
"Hội trưởng, địa chỉ của những người này rất dễ tìm. Ta sẽ đưa người xông vào bắt chúng."
Khánh Trần lắc đầu:
"Không được, làm vậy có thể sẽ gây tổn thương đến những người vô tội.”
Tiểu Ngũ nói:
"Không biết tên đứng sau những con rối này làm thế nào để lây lan chú thuật. Nếu không sớm diệt trừ đám con rối này, rất có thể hắn sẽ lây lan ra những người khác, lúc đó tình hình sẽ rất phức tạp."