Hắn tìm thấy Quách Hổ Thiền ở nội thành Thành phố số 10:
"Sau khi Thành phố số 10 được sàng lọc, lập tức đưa người khổng lồ đến điểm dừng tiếp theo là Thành phố số 5 bằng Mật Thược Chi Môn, cứ thế cho đến khi năm thành phố ở phía tây nam được sàng lọc hoàn toàn mới thôi."
Quách Hổ Thiền rất hiểu hắn, hắn tò mò hỏi:
"Ông chủ, ngươi định đi xa một chuyến à?"
Khánh Trần gật đầu:
"Trông nhà cẩn thận nhé!"
Quách Hổ Thiền nhìn bóng lưng hắn ngày càng xa dần, vậy là đã xuất phát ngay lập tức rồi...
Tiểu Thất xúc động nói:
"Hội trưởng lên đường gấp quá, nhiều thành viên mới của hội vẫn muốn tỏ lòng kính trọng với hắn."
Quách Hổ Thiền mỉm cười:
"Sự lo lắng sâu thẳm trong lòng hắn nặng nề hơn so với chúng ta nhiều lắm."
"Tại sao?"
"Ngươi có biết kỳ thủ đi một bước tính mười bước không? Hắn trông được xa hơn so với chúng ta rất nhiều, vì vậy hắn biết, thời gian lúc này không còn đủ nữa rồi."
Tiểu Thất đột nhiên nói:
“Từ khi trở lại Thành phố số 10, dường như rất nhiều người đã biến mất.”
Quách Hổ Thiền ngẩng đầu nhìn trời:
“Mọi người đều phải nỗ lực hết mình mới được. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình ông chủ thôi thì không đủ để thắng trận này.”
…
Phía bắc Thành phố số 10, một chiếc xe địa hình chạy bằng động cơ diesel đang chạy trên đường.
Người lái xe là Jindai Sora, người ngồi ở ghế phụ là Roosevelt đang ôm một con dao, và người ngồi ở hàng sau là Unshuu, đang nằm thẳng, đeo mặt nạ mắt hơi và nút tai.…
Như thể cuộc hành trình không liên quan gì đến anh ta.
Jindai Sora nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu và thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, cuối cùng thì Roosevelt cũng không nhịn được nữa:
"Lái xe cẩn thận vào...đừng phi xuống mương."
"Ờ."
Jindai Sora đáp lại.
Họ đã rời khỏi Thành phố số 10 được ba ngày, sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi ở đó, giờ đây họ đã đường ai nấy đi.
Đại Vũ và Zard cũng rời đi.
Roosevelt và những người khác cũng rời đi.
Đội Kỵ sĩ dự bị tiếp tục hoàn thành những thử thách của riêng họ.
Các thành viên Bạch Trú cùng Hội Phụ Huynh chuẩn bị cho các trận chiến trong tương lai. Mọi người đều có công việc của riêng mình.
Jindai Sora đột nhiên hỏi:
"Chẳng phải Unshuu ca nói rằng anh ấy không có ý định tham gia vào chuyện của gia tộc Jindai sao? Tại sao bây giờ lại đổi ý quay về gia tộc rồi...Chúng ta thì vẫn bị truy nã."
Roosevelt nói:
"Chính là Khánh Trần...chính là ông chủ đã nói chuyện với hắn cả đêm, cũng không rõ đã nói chuyện gì, nhưng điều này khiến hắn hạ quyết tâm quay trở lại."
"Nói tận một đêm cơ á?"
"Ngươi bắt sai trọng tâm câu chuyện rồi."
"..."
Xe địa hình dần dần tiến về phía bắc, nhưng thay vì đến thành phố nào đó, họ lại lái xe lên núi.
Đây là tọa độ do Roosevelt đưa ra, họ chỉ có trách nhiệm đến đây chứ không biết ở đây là gì.
Lúc này, Quách Hổ Thiền ngồi thẳng dậy, hắn cảm thấy có người đang theo dõi mình:
"Có người ở đây! Hướng 11 giờ, hướng 7 giờ...Sao lại có nhiều người như vậy?"
Giọng nói lười biếng của Roosevelt truyền đến:
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe địa hình vẫn tiếp tục chạy qua.
Roosevelt đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng phía xa xa ở cuối con đường núi:
"Chờ đã, đó không phải là Takahashi Ryosuke sao?! Không phải anh ta đã bị Vân La ca giết rồi sao?"
"Bên cạnh Takahashi Ryosuke là Muto Ying, lẽ ra hắn đã chết từ lâu rồi mới đúng, ta đã nhìn thấy thi thể của hắn trong lúc làm báo cáo chiến trận, mặt hắn lúc đó tối thui..."
Roosevelt đứng dậy, lúc này có người quỳ xuống bên cạnh và đưa cho hắn nước súc miệng.
“Ọc ọc ọc phụt ~ aaa!”
Roosevelt phun ra nước súc miệng:
“Có gì đâu mà kì lạ. Như vậy có nghĩa là họ chưa chết, đây không phải ma quỷ gì đâu.”
Xe chậm rãi dừng lại trước mặt Takahashi Ryosuke. Unshuu siết chặt con dao trên tay như sẵn sàng chọc thủng trần của chiễ xe địa hình bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, tại thời điểm này, Takahashi Ryosuke và Jindai Kura đã nhìn thấy Roosevelt ở hàng ghế sau qua cửa kính ô tô.
Roosevelt xốc thẳng quần áo, đẩy cửa bước xuống xe, cười nói:
“Boss bảo bọn ta lấy lại sức mạnh của Jindai. Chúng ta phải làm theo chứ, đúng không?”
…
Khoảnh khắc Jindai Kura xuống xe, tất cả những cao thủ mặt trang phục may mắn khoác lớp cỏ khô ở gần đó đều đứng dậy lặng lẽ tụ lại.
Unshuu nhìn quanh tứ phía, những người này đều là tinh nhuệ thuộc phái trẻ từng thuộc hành động gián điệp, hành động chiến tranh quy mô nhỏ, vốn đã chết trong truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn.
Mà bây giờ họ đều đang đứng sờ sờ ở đây!
“Tại sao?”
Unshuu nghi ngờ hỏi:
“Bắt đầu từ lúc nào.”
“Mười ba năm trước khi ta còn ở trong quân đội, mọi người đã cảm thấy mặc dù tiếp tục tu hành thì sớm muộn gì cũng có ngày bị đám lão già kia đoạt xác. Cho dù không đoạt xác, chỉ cần cảm thấy bị uy hiếp thì họ cũng sẽ khiến ngươi chết trong “sự cố”. Thế là từ đó chúng ta bắt đầu tìm cách giả chết. so với việc bị người ta giết chết thì chẳng bằng chủ động chết đi, dựa vào đó thoát thân.”