Jindai Kura vừa cười vừa nói.
Mười ba năm, 471 tên cao thủ. Đây là một nhánh quân U Linh.
Họ sống trong rừng sâu núi thẳm, lấy dã thú làm thức ăn, sống chẳng ra người cũng chẳng phải quỷ, dựa vào chút sức lực này để sống tạm trong rừng núi hoang vắng đến nay.
Jindai Kura suy nghĩ rồi nói:
“Vốn dĩ ta đã cảm thấy chán ngán, muốn bỏ đi luôn. Những U Linh này lại thử liên lạc với ta, ta thì không trả lời họ. Mãi đến khi Khánh Trần nói với ta thế giới này sắp bộc phát chiến tranh, không ai có thể tránh được. Ta nghĩ đúng, hắn nói rất đúng.”
Hắn tiếp tục nói:
“Vì vậy ta đã trở về.”
Quân đội U Linh lặng lẽ nhìn hắn. Những người này không để ý chuyện Jindai Kura từng có suy nghĩ vứt bỏ bọn họ, chỉ cần Jindai Kura trở về thì họ vẫn ở đó.
Sora ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
“Tại sao ta và Unshuu ca ca không biết chuyện này.”
Jindai Kura suy nghĩ một lát:
“Chuyện như vậy đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, không đến thời điểm thích hợp thì không thể lộ ra.”
Unshuu thầm than thở trong lòng. Có lẽ rất nhiều người đều đã đánh giá thấp lòng dạ của vị công tử này. Chuyện lớn như vậy, ngay cả thanh mai trúc mã là Jindai Sora cũng chẳng hay biết gì, thử hỏi hắn phải có khả năng nhẫn nại đến thế nào chứ?
Có điều Sora cảm thấy khá mất mát, dù vào lúc nhìn thấy Jindai Kura ngồi giữa đám phụ nữ thì nàng cũng chưa từng có cảm giác thế này.
Jindai Kura cũng không để ý đến những điều này, Hải Vương không bao giờ giải thích gì với ai. Hắn cười nhìn về phía quân đội U Linh:
“Đi thôi. Các ngươi phải trở lại nhân gian. Bây giờ Dodomeki đã thành, để chúng ta gọi bạn tốt ngày xưa đến nâng chén chúc mừng trong đạo tràng Tâm Cảnh!”
Hắn trở lại trong xe, quân đội U Linh cũng xốc miếng vải bạt màu xanh lá ở cách đó không xa lên, để lộ chiếc xe bên trong. Kết quả lần này Sora cũng không ngồi trên xe của Jindai Kura mà lại xoay người bước lên xe của người khác. Jindai Kura há hốc mồm:
“Này? Ngươi đi đâu vậy! Này!”
Unshuu cười khổ:
“Hay là để ta lái xe.”
“Chà, phụ nữ.”
Jindai Kura cảm khái:
“Khi còn bé nàng rất đáng yêu.”
Lúc này Sora bình tĩnh ngồi trên chiếc xe ở phía sau, Muto Taka nhìn nàng từ trong kính chiếu hậu:
“Chúng ta từng nói để cho ngươi cũng vào trong quân đội U Linh, vì có mấy bà già cũng coi trọng thân thể của ngươi, hơn nữa trong thành phố còn có Jindai Unshuu, ngươi phối hợp với hắn diễn kịch là được.”
“Sau đó thì sao?”
Sora hỏi.
Muto Taka cười cười:
“Hắn nói con gái nên mặc váy hoa bước đi trong đường phố sầm uất, sao có thể lăn lộn với đám quỷ hoang dã như chúng ta, biến thành chiến sĩ không ra nam không ra nữ. Sau đó hắn dùng thời gian ba năm giết hết bốn lão quái vật muốn đoạt xác ngươi."
Ryosuke Takahashi bình tĩnh nói:
"Chúng ta đều là người phải chết, nhưng ngươi và Unshuu không giống nhau. Ngày kế hoạch chân chính bắt đầu nhất định là ngày các ngươi đã rời xa Jindai, có lẽ là ngày trời trong nắng ấm, cũng có thể là ngày mây đen giăng kín. Có lẽ chúng ta sẽ chết trận, cũng có thể sẽ không chết trận, nhưng ngươi và Unshuu tuyệt đối sẽ không chết."
Sora sửng sốt. Nàng mở cửa xe nhảy xuống, đi tới bên cạnh xe của Jindai Kura, nói với Unshuu:
"Ta lái cho, ngươi lái thì hắn dễ say xe."
Unshuu khẽ nhíu mày, trầm mặc dịch qua ghế bên cạnh ghế tài xế.
Jindai Kura bĩu môi:
"Tính tình con gái, lúc mưa lúc nắng. Sao hả, không tức giận nữa à? Có bản lĩnh thì đừng tới đây, để ta ói chết trên xe Unshuu được rồi!"
Unshuu:
"..."
Sora không phản ứng hắn:
"Đi đâu?"
"Ôi, để ta chết ở trên xe này đi!"
Jindai Kura gào thét vờ khóc.
"Đi đâu?"
"Khụ khụ."
Jindai Kura không đùa nữa, nghiêm túc nói:
"Đến nơi khác thì khá lãng phí thời gian, bắt đầu luôn từ thành phố số 2 đi."
Lúc này Unshuu hỏi:
"Kura ca, lúc trước ngươi đã quyết định bỏ hết mọi sự, tại sao lại đột nhiên quay về."
Jindai Kura nói:
"Jindai có cứ điểm không trung."
Unshuu sửng sốt:
"Hả?"
Jindai Kura lười biếng nói:
"Ông chủ nói không trung ở đại lục phía tây có bốn cái, tính cả Lý thị thì chúng ta mới có hai cái, kỹ thuật còn lạc hậu hơn người ta, bay chậm hơn người ta, nếu đánh nhau thật thì phải đánh sao đây. Sau đó hắn bảo ta lấy cứ điểm không trung của Jindai. Ta cứ điểm không trung của Jindai. Ta còn chưa nói hết lời thì hắn đã nói 'cái gì mà cứ điểm của Jindai, đó là cứ điểm của chúng ta'."
Lời nói này khiến Jindai Unshuu trầm tư...
Cách suy nghĩ của ông chủ hình như không giống người khác lắm.
Hơn nữa hắn bỗng nhiên ý thức được rằng, ông chủ Khánh Trần muốn nghĩ cách biến những thế lực đối địch ở đại lục phía đông kia thành thế lực của mình. Mà Zard, Đại Vũ cũng đang làm chuyện như vậy. Chỉ có điều Trần thị còn một vị bán thần là Trần Dư trấn thủ, tạm thời không động vào được.
Nhưng bán thần của nhà Jindai đã không còn!
Lúc này họ đã dần thấy được bóng dáng của thành phố số 20.
"Làm sao vào trong đó đây?"
Nhìn hệ thống phòng ngự của thành phố, Sora khá căng thẳng, bàn tay giữ tay lái đã chảy mồ hôi:
"Chúng ta chỉ có mấy người thế này, đâu giết vào trong được?"
Jindai Kura suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ông chủ nói lái thẳng vào trong là được."
"Ha?"