Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2657: Cuối Cùng Cũng Có Thể Chiến Đấu




Chiến sĩ thú nhân theo dây thừng cùng nhau rơi xuống, chỉ còn một chút nữa là có thể chui vào trong máy bay trực thăng chém giết thỏa thích rồi.

Sorel ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Trần ngồi trên máy bay trực thăng:

“Nè, mấy thứ này...Có thật sao? Có phải ta bị hoa mắt rồi không?”

Vị huấn luyện viên dạy bay cho dù có bay lượn trên trời cũng không sợ kia, lúc này hai chân lại giống như bị bệnh sốt rét.

“Ngươi không ở lại giải quyết chuyện này sao...”

Sorel còn chưa nói xong, đã thấy Airbus sư tử châu Mỹ cất cánh, Khánh Trần cũng không thèm nhìn hắn.

Tình hình này, một là Khánh Trần đang muốn bỏ chạy một mình.

Hai là ông chủ Bạch Trú vốn chẳng thèm bỏ hai mươi bốn chiến sĩ thú nhân này vào mắt.

Hôm nay và mấy ngày trước cũng không có gì khác nhau.

“Ê! Nè!”

Sorel ngơ ngác:

“Đừng đi!”

Lúc này Tiểu Thất đi ra cười vỗ vai Sorel:

“Yên tâm đi, còn có chúng ta mà.”

“Ta cảm giác các ngươi đánh không lại đám súc sinh kia!”

Sorel vô cùng đau đớn nói:

“Ở đây còn có một chiếc máy bay trực thăng, hay là chúng ta cũng trốn đi.”

Tiểu Thất cười ha ha:

“Người hoàn toàn không hiểu biết gì về sức mạnh của chúng ta.”

“Có phải các ngươi giấu diếm cao thủ nào đó trong núi không? Chẳng hạn như bán thần mà trong tin tức thường hay nhắc đến?”

Sorel ngạc nhiên nói.

“Đúng là chúng ta có một ông chủ Trinh là bán thần, nhưng mà chuyện bảo vệ Phụ Huynh cần gì đến Côn Luân giúp đỡ chứ, chỉ cần Bạch Trú và Hội Phụ Huynh chúng ta là đủ rồi.”

Tiểu Thất nói:

“Ngươi ở trên núi chờ xem đi, ta xuống núi chiến đấu.”

Nói xong, Tiểu Thất lao xuống núi.

Lại thấy dưới chân núi, hai mươi bốn con dã thú đã dùng cả tay và chân chạy như điên trên đường núi, cơ bắp trên người chúng nó cứng rắn như sắt thép.

Trong phút chốc, trên nền tuyết đọng bao phủ khắp ngọn núi đột nhiên có hơn một trăm người đồng loạt đứng lên!!

Sorel dụi mắt cẩn thận quan sát.

Nhìn lại, lại phát hiện từng người đều là chiến sĩ mặc áo ngụy trang. Cho nên không phải chỉ có bốn mươi tinh nhuệ của Hội Phụ Huynh đến...Họ đều đến hết rồi!

Phải biết rằng, làm người bảo vệ cho Phụ Huynh là một vinh dự như thế nào? Chuyện này ở trong Hội Phụ Huynh đều phải tranh giành đến bể đầu.

Bây giờ Hội Phụ Huynh trải qua thời gian tẩy lễ, người tu hành đạt cấp B chuẩn đề pháp còn nhiều hơn bộ đội Ảnh Tử, dạo gần đây Phương Nhai đang suy nghĩ thành lập tổ bộ đội chém đầu.

Bây giờ mới chỉ có hơn một trăm người đến, Hội Phụ Huynh cũng đã rất kềm chế, dù sao nằm bò bảy ngày dưới nền tuyết cũng sẽ rất trễ nãi chuyện tu hành.

Nhưng người này đã đến ngay từ ngày đầu tiên, lúc trước chỉ có hai người đám Tiểu Thất vào căn cứ, cũng là muốn thử xem nhóm Sorel có bí mật báo tin hay không.

Mấy người này mỗi ngày đều nằm trên nền tuyết gặm khô bò, khát lại ăn chút tuyết, cũng may mọi người đều đã ăn vấn hàn, cả đám nằm trên nền tuyết cũng không ảnh hưởng đến việc vận hành khí huyết.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể chiến đấu rồi!

Khác với cảnh tượng sợ chết trong tưởng tượng của Sorel, Người Nhà đều cực kỳ phấn khởi, họ thật sự rất sợ mấy người này không đến!

Nếu tổ chức vương quốc không đến, vậy chẳng phải họ lãng phí sáu ngày rưỡi nằm không công rồi sao?

Hơn nữa, tổ chức vương quốc không đến thì sao họ lập công được?

Tới mới tốt đó!

Trong khoảnh khắc, tất cả Người Nhà mặc áo ngụy trang màu trắng, trong tay cầm một sợi dây thép, lao nhanh xuống núi giống như băng tuyết, xông thẳng về phía chiến sĩ thú nhân!

“Sáu người thành một tổ, phối hợp theo cặp đôi, dựa theo những gì chúng ta đã huấn luyện.”

Tiểu Thất ở trên lưng núi nhìn toàn cục chỉ huy, trên tay cầm bút laser màu xanh lục:

“Tổ A1 đi tìm thú nhân đầu tiên, Tổ A2 đi tìm tên thứ hai...”

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã phân phối rõ ràng tiểu tổ nào nên đi về phía chiến sĩ thú nhân nào.

Đợi đến khi đội ngũ Hội Phụ Huynh chạm trán với chiến sĩ thú nhân, họ cũng không đối đầu trực tiếp, mà là sáu người cùng nhau xông lên, cùng nhau dùng dây thép trong tay trói chặt một chiến sĩ thú nhân sau đó bỏ chạy.

Tuy rằng chiến sĩ thú nhân là cấp A, nhưng giữa chúng nó lại không có khái niệm cùng nhau hợp tác chiến đấu, hơn nữa, một con thú nhân cũng không chống lại được sáu người tu hành cấp B cùng nhau lôi kéo!

Trong lúc đó, cũng sẽ có thành viên trong Hội Phụ Huynh bị chiến sĩ thú nhân đánh bị thương, nhìn thấy trên ngực hắn đã bị cào ra một vết thương sâu đến tận xương, nhưng hắn vẫn không quan tâm tiếp tục kéo dây theo.

Cố gắng chịu đựng phối hợp đồng đội, mãi đến khi kéo chiến sĩ thú nhân mà họ phụ trách ra khỏi đội ngũ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm hô to với kênh thông tin:

“Móa nó, ta sắp không xong rồi, bộ đội cơ động đâu? Mau đến bổ sung!”

Hơn một trăm Phụ Huynh, chia thành mỗi tổ sáu người đối phó một chiến sĩ thú nhân thì vẫn còn dư. Nhưng người này ngay từ đầu không hề ra tay, cũng là vì lần lượt bổ sung vào lúc này!

Cách chiến đấu của Hội Phụ Huynh không quá mạnh mẽ, nhưng chiến đấu của họ lại kéo dài liên miên, giống như không bao giờ dừng lại.

Giờ phút này, một chiến sĩ thú nhân bị quấn dây thép khắp người, Người Nhà không chính diện chiến đấu cùng nó, chỉ chạy vòng quanh nó, mãi đến khi trói buộc được tay chân nó mới thôi.

Chiến sĩ thú nhân rất khỏe, chúng nó chỉ cần tùy ý phất tay là có thể ném bay dây thép, ném bay một hai Người Nhà lên không trung chơi trò con lắc khổng lồ.