Vì siêu phàm giả ở thế giới trong vô cùng mạnh, bây giờ Khánh Trần căn bản không có cách nào chiến đấu chính diện.
Trong cấm địa u ám, Khánh Hoài vừa chạy vừa tránh né truy sát và chướng ngại trên đường, lại vừa đi vừa xác định phương hướng.
Sau một lúc, hắn lại phát hiện vị trí của thiếu niên đang chạy song song cùng hắn cách hắn hơn mười mét.
Khánh Hoài cắn răng nhìn sang, trong tầm mắt hắn, cây cối giữa hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng con đường phía trước lại mịt mờ như chạy mãi không hết.
Hắn cần tránh né các chướng ngại, nhưng Khánh Trần không cần, khoảng cách hai bên khó lòng kéo dãn thêm.
Lúc này thiếu niên thì thầm gì đó, Khánh Hoài cố gắng nhìn rõ.
Sau đó hắn nhìn thấy đối phương mặt không thay đổi nói thầm:
"Sau này ngươi sinh con không có lỗ đít."
Khánh Hoài cảm giác cục tức nghẹn trong người hắn, không làm sao để trút ra được, như muốn làm hỏng tiết tấu hành động của hắn, sự cân bằng của hơi thở, cơ bắp, tim phổi, xương cốt đều trở nên hỗn loạn.
Không đợi hắn điều hòa lại mọi thứ, lại nghe Khánh Trần tiếp tục bình tĩnh nói thêm một câu nữa:
"Vợ của ngươi ngoại tình với người đàn ông khác."
"Ngươi không phải là cha đẻ của con ngươi."
"Cha của cha gọi là ông nội."
"Ta là cha của ngươi."
Khánh Hoài:
"???"
Khánh Hoài cảm thấy mình sắp điên rồi, ngươi đã đuổi theo ta sao còn nguyền rủa ta nữa ?!
Nhưng vấn đề mấu chốt nhất ở chỗ, hắn không thể chửi lại được!
Nếu không sẽ phạm vào quy tắc, hắn đang bị sinh vật và thực vật của cấm địa đuổi giết, nếu phạm thêm một quy tắc nữa, sinh vật trong trung tâm cấm địa sẽ chạy ra đuổi giết hắn, khi đó hắn chết không có chỗ chôn!
Đang chạy, Khánh Hoài bỗng nhiên chuyển hướng về phía Khánh Trần, như hai đoàn tàu đang chạy trên hai đường ray song song bỗng nhiên có một đường ray đổi hướng đâm sang cái còn lại.
Nhưng khi hắn vừa chuyển hướng, Khánh Trần đã lẩn vào bóng tối, không cho đối phương cơ hội đánh chính diện.
Ngay lúc Khánh Trần chui vào trong bóng tối, hắn đã nói một câu với Khánh Hoài :
"Ngươi không bằng Tào Nguy. "
Khánh Hoài vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ đối phương đột nhiên nói vậy!
Chính lúc hắn mất tập trung này, hắn cảm thấy đùi phải bỗng vô cùng đau đớn, như có người cầm một thanh đao sắc bén cắt từng miếng thịt trên chân hắn xuống.
Khánh Hoài thầm biết đã xảy ra chuyện, hắn lập tức hành động, không chút do dự dùng dao găm cắt một miếng thịt đùi cùng với Lục Sí Trùng đang bám cắn trên đó.
Dù vậy, vết thương xung quanh vẫn đau đớn như cũ, chắc chắn độc tố vẫn còn lưu lại.
Khánh Hoài vô cùng ân hận, nếu hắn thăng lên cấp B, làn da được cải tạo, Lục Sí Trùng có cắn cũng không thể đâm xuyên qua da được, nhưng hắn vẫn chưa phải cấp B!
…
Đếm ngược 2:00:00
10 giờ tối.
Đêm tối dày đặc đã hoàn toàn bao phủ lên cấm địa, cấm khu vốn dĩ đã vắng vẻ không một bóng người nay càng thêm khủng bố quỷ dị.
Khánh Hoài khập khễnh chạy như bay, một cánh tay và nửa cái chân của hắn đã tàn phế.
Vết thương trên đùi không ngừng chảy máu, may mà năng lực tự lành của cao thủ cấp C mạnh mẽ, có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Trong lòng Khánh Hoài vẫn còn chút hy vọng mong manh.
Lúc trước đúng là hắn đã lừa gạt đội ngũ thu thú, nhưng có một câu là thật: Dựa theo bản đồ chiến thuật, họ chỉ cần đi thêm năm tiếng là có thể rời khỏi cấm địa.
Hơn nữa đây là tính toán theo tốc độ đi bộ.
Theo lý thuyết, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng bắc, hẳn đã sớm thoát được rồi.
Khánh Hoài tính toán thời gian, bây giờ đội cứu viện chắc đã đến bên ngoài cấm địa rồi.
Doanh trại dã chiến kia do cậu ruột hắn dẫn đầu, chắc chắn không xảy ra sai sót gì.
Nhưng chính hắn lại gây ra rủi ro.
Khánh Hoài không ngừng né tránh cây cối kì quái trong cấm địa, điều khiến người ta tức giận là thỉnh thoảng có mấy con khỉ núp trong tán cây không ngừng ném quả về phía hắn.
Đám quái vật nhỏ kia có sức lực rất lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị quả đập trúng mà mất thăng bằng.
Khánh Hoài thầm nghĩ, thiếu niên vừa mắng chửi kia có thể sử dụng Thu Diệp Đao, lại nắm nhiều quy tắc của cấm địa số 002 thì chắc chắn là Kỵ Sĩ.
Nghe đồn cấm địa số 002 là sân nhà của Kỵ Sĩ, hắn chạy hết sức lâu như thế vẫn chưa ra ngoài được, có phải vì vùng đất khổng lồ này không muốn hắn ra ngoài không?!
Lúc hắn càng nghĩ càng sợ, thiếu niên kia lại xuất hiện, đi song song với hắn:
"Ngươi không phải con ruột của mẹ ngươi.”
"Vợ ngươi ngoại tình… Đã nói rồi, đổi câu khác, ông nội ngươi qua lại với đàn ông.”
Khánh Hoài:
"???”
Suýt nữa thì hắn phun máu tại chỗ. CMN. ngươi vẫn chưa thôi à.
Nhưng một giây sau, chuyện đáng sợ hơn lại xảy ra, thiếu niên vừa lên cấp Kỵ Sĩ còn có thể sử dụng Thu Diệp Đao kia...lấy một xấp lá rụng rất dày trong túi ra.