Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên.
Khánh Trần nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ là bản thể của Khôi Lỗi Sư Tông Thừa đang đi từ trên sườn núi xuống:
“Chúc mừng, giành được thắng lợi cuối cùng, ta đứng ngoài quan sát cũng phải cảm thán cho sự vất vả của các ngươi.”
Tông Thừa mặc một bộ âu phục màu đen, không giống như một kẻ thất bại mà giống một vị khách quý đến tham gia tiệc mừng hơn.
Các thành viên Hội Phụ Huynh bày ra vẻ mặt cảnh giác, còn Khánh Trần thì bình tĩnh đáp lại:
“Hình như ngươi không có vẻ chán chường của một kẻ thất bại.”
Tông Thừa mỉm cười giải thích:
“Nếu đã thất bại quá nhiều trong đời thì có khi không cảm thấy thất bại là chuyện gì to tát nữa, quen là được.”
Tông Thừa nói tiếp:
“Nói về sơ tâm thì ta và ngươi đều muốn tiêu diệt các tập đoàn, bây giờ ngươi chắc chắn làm tốt hơn ta, đương nhiên ta phải vui rồi. Khi các ngươi quyết chiến, ta ở trên núi Ngân Hạnh đã trò chuyện rất vui vẻ với lão gia tử, khi đó ta cũng đã nói cho lão gia tử biết suy nghĩ của mình rồi.”
Khánh Trần trầm ngâm:
“Ta cho rằng ngươi lại tìm được đường lui mới, một đường lui khiến ngươi vừa lòng hơn.”
Tông Thừa cười gượng:
“Đừng cảnh giác với ta mãi thế, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì có lẽ biết đâu ta sẽ ngoan ngoan làm một người bình thường ấy chứ, trải nghiệm tình thân, tình bạn, tình yêu cũng hay mà, đừng lúc nào cũng nghĩ ta độc ác như thế.”
Khánh Trần cười:
“Dù ngươi nói gì thì ta cũng sẽ mau chóng quét sạch toàn bộ khôi lỗi của ngươi.”
“Vậy thì ta sẽ chờ.”
Tông Thừa mỉm cười và lùi về sau một bước, sau đó khôi lỗi trẻ tuổi thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất và chết.
Khánh Trần nhìn về phía nhà tiên tri của tộc người khổng lồ:
“Trong tộc người khổng lồ còn bao nhiêu người có thiên phú cảm ứng tâm linh?”
Nhà tiên tri trả lời:
“370 người.”
Khánh Trần gật đầu:
“Chúng ta an táng hài cốt trên chiến trường xong thì lập tức tiến hành rà soát toàn Liên Bang.”
Ở bên cạnh hắn, La Vạn Nhai lên tiếng:
“Ông chủ, hôm nay chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng, khu vực Trung Nguyên tổng cộng còn có 20 vạn ngụy quân, chỉ sợ chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới có thể giành lại đất đai đã mất, ít nhất cũng phải đợi thương thế của mọi người khỏi hắn.”
Hiện nay, vũ khí quân sự hiện đại của Khánh thị đã gần cạn kiệt, Hội Phụ Huynh chỉ còn hơn mười nghìn người, người khổng lồ còn bốn nghìn người, tất cả đều bị thương.
Cho dù Khánh Trần lợi hại đến đâu thì một mình hắn cũng không thể giải phóng cả Liên Bang trong thời gian ngắn được, dù đối phương chỉ là một đám ngụy quân không mấy được việc.
Khánh Trần nhìn chiến trường.
Chiến trường sạch sẽ hơn trước nhiều, đội quân xác sống hung tợn đã hóa thành tro bụi, số thi thể còn sót lại không nhiều.
Ngay cả xác của các thành viên Hội Phụ Huynh cũng không còn nữa.
Khánh Trần nhất thời cảm thấy rầu rĩ, thắng lợi thì sao chứ, những con người sống sờ sờ đó vẫn ra đi cả rồi đấy thôi?
“Nếu ta lấy lại ý chí tinh thần của mình sớm hơn thì có lẽ đã có thể cứu thêm nhiều người nữa.”
Đại Hốt Du trong nhóm anh linh quân Tây Bắc đi đến, an ủi Khánh Trần:
“Chuyện thế này không phải ngươi muốn thế nào là nó sẽ như thế đó, trước đây trong lúc quyết chiến Nhâm Tiểu Túc cũng chỉ khôi phục một bộ phận ký ức, không thể lấy lại ý chí tinh thần trở thành thần, phải 28 năm sau cuộc chiến hắn mới trở thành thần linh.”
“Hả?”
Khánh Trần nhìn hắn, hỏi:
“Vậy các ngươi giành chiến thắng bằng cách nào?”
Đại Hốt Du cười tươi rói:
“Đương nhiên là dựa vào sức mạnh tập thể của đội quân Tây Bắc bọn ta rồi...Dĩ nhiên còn cả Khánh Trần nữa. Nếu mà đợi Nhâm Tiểu Túc thì thế giới này đã bị Linh thống trị lâu rồi!”
Tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều hết sức kinh ngạc, bọn họ chỉ biết Nhâm Tiểu Túc là thần, cho nên cho rằng trận quyết chiến cuối cùng chiến thắng là nhờ có Nhâm Tiểu Túc, nhưng bây giờ nghe Đại Hốt Du nói thì khi đó Nhâm Tiểu Túc mới chỉ đạt đến cảnh giới bán thần.
Tiểu Thất bỗng tò mò:
“Bây giờ ông chủ của bọn ta và Nhâm Tiểu Túc đều là thần, vậy thì trong số hai người họ ai lợi hại hơn?”
Đại Hốt Du suy nghĩ chăm chú một lát, rồi trả lời:
“Không so sánh được, nếu ngươi khăng khăng so sánh năng lực chiến đấu cá nhân thì Khánh Trần mạnh hơn, bởi vì hắn có được tuyệt chiêu Thần Thiết. Nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng có thứ mà Khánh Trần không bằng được, đó là sự lợi hại của trong năng lực hắn.”
Như Linh đã nói, thần cũng chỉ là nhân loại ở có thực lực cao cấp hơn, vì thế năng lực của thần cũng được phân chia rõ ràng, không phải cứ trở thành thần là trở nên toàn năng.
Khánh Trần khó hiểu:
“Năng lực của Nhâm Tiểu Túc là gì?”
Đại Hốt Du cười nói:
“Cầu được ước thấy.”
Sau khi Nhâm Tiểu Túc ghép tủy cho Nhan Lục Nguyên, Nhan Lục Nguyên có được năng lực cầu nguyện, Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy năng lực của người khác là có thể sao chép năng lực đó, hắn muốn có vũ khí gì thì vũ khí đó sẽ xuất hiện.
Muốn hắc đao thì sẽ có được hắc đao.