Muốn súng bắn tỉa thì sẽ có súng bắn tỉa.
Người khác mang tiếng thay hắn, hắn cảm thấy hổ thẹn, thế là một chiếc nồi đen sẽ xuất hiện trên thân người nọ.
Trước khi trở thành thần, ý chí tinh thần của Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn bị phong ấn, chỉ rò rỉ ra một bộ phận là có thể dùng được, cũng tương tự như Khánh Trần rò rỉ ra một ít vân khí Kỵ Sĩ trước.
Cho đến khi Nhâm Tiểu Túc trở thành thần, năng lực cầu được ước thấy mới hoàn thiện.
Nếu Khánh Trần là một thích khách đỉnh cấp không có cách nào phòng ngự, vậy thì Nhâm Tiểu Túc giống như một pháp sư toàn năng, Khánh Trần dùng một chiêu Thần Thiết vô địch thiên hạ, còn Nhâm Tiểu Túc sở hữu hàng trăm, hàng nghìn kỹ năng.
Khánh Trần nghe xong Đại Hốt Dư giải thích thì càng khó hiểu hơn:
“Vậy hắn có thể sao chép Thần Thiết của ta.”
Đại Hốt Dư lắc đầu:
“Thế giới rất công bằng, năng lực sao chép của hắn đến cấp bậc bán thần thôi, vì vậy nếu đánh nhau thì hắn chưa chắc đã thắng được ngươi.”
Khánh Trần suy tư:
“Ta hiểu rồi, nhưng có vẻ như năng lực của hắn thú vị hơn nhiều.”
Đột nhiên Đại Hốt Du lấy một chiếc nhẫn ban chỉ màu đen ra:
“Có lẽ ngươi cần thứ này.”
Khánh Trần sửng sốt:
“Đây là cái gì?”
Đại Hốt Du nói:
“Hồi trước quyết chiến quân Tây Bắc thương vong nghiêm trọng, để cứu bọn ta Nhâm Tiểu Túc đã sao chép năng lực thần điện anh linh. Bây giờ giao thần điện anh linh cho ngươi, ngươi cần nó hơn.”
Khánh Trần không chạm vào chiếc nhẫn đen đó:
“Khoan đã, ta còn cần xác nhận một chuyện.”
Sau đó hắn bảo Khánh Kỵ lấy nhẫn Quyền Lực ra, chạm nhẹ vào nó một cái, chiếc nhẫn lập tức hóa thành tro bụi.
Lúc trước chưa lấy lại ý chí tinh thần, Khánh Trần còn có thể chạm vào vật cấm kỵ, thậm chí còn phải tốn chút công sức mới phá hủy được vật cấm kỵ của lão quái vật, hắn còn có thể đi qua ám ảnh chi môn, nhưng bây giờ tất cả vật cấm kỵ đều vô dụng với hắn, thậm chí chạm vào là nát ngay.
Khánh Trần bây giờ mới xem như một thần chân chính.
Hắn không thể dùng vật cấm kỵ của thế giới trong nữa, Nhâm Tiểu Túc cũng vậy, bởi vì thế giới trong, Nhâm Tiểu Túc và Khánh Trần đã là ba thế giới riêng rẽ.
Khánh Trần lắc đầu, nói với Đại Hốt Du:
“Ta và Nhâm Tiểu Túc đều là thế giới độc lập, quy tắc tương phản, trước kia ta còn dùng được nhưng bây giờ thì không.”
Đại Hốt Du ngớ ra:
“Vậy phải làm sao đây?”
Trịnh Viễn Đông tiến lên:
“Có thể để ta thử không?”
Nhưng Đại Hốt Du lắc đầu:
“Không được, ngươi chưa qua được bài kiểm tra của công viên giải trí Ngân Hạnh, không thể sử dụng thần điện anh linh. Hơn nữa Khánh Trần đã vượt qua bài kiểm tra rồi, dù ngươi qua được cũng vô dụng, công viên giải trí Ngân Hạnh chỉ có thể phá đảo một lần duy nhất.”
Dẫu sao hơn hai mươi vạn anh linh của đội quân Tây Bắc cư ngụ trong thần điện anh linh, không thể tự ý giao cho người khác.
Mọi người im lặng, bởi vì phương pháp hồi sinh chiến hữu ở ngay trước mắt mà bọn họ lại không thể sử dụng.
Nhưng bọn họ chưa kịp suy sụp thì bầy quạ đen của Tòa án cấm kỵ bỗng bay tới, chúng khoác áo gai, đột ngột xuất hiện trên chiến trường như có thể rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt.
Tam Nguyệt lấy ra một chiếc nhẫn ban chỉ màu đen giống y đúc:
“Trịnh Viễn Đông tiên sinh, dùng chiếc nhẫn này đi.”
“Ơ, không ngờ nó lại nằm trong tay ngươi!”
Đại Hốt Du kinh ngạc kêu lên.
Tiểu Thất tò mò:
“Sao lại có hai chiếc ban chỉ giống hệt nhau?”
Tam Nguyệt giải thích:
“Theo ghi chép của Tòa án cấm kỵ, năng lực thần điện anh linh của Nhâm Tiểu Túc được sao chép từ anh trai ruột của Khánh Chẩn là “La Lam”, sau khi trở thành bán thần La Lam an hưởng tuổi già rồi qua đời, 28 năm sau hình thành chiếc nhẫn ban chỉ này. Mới đầu nó do hiệu trường P5092 của trường quân đội Hỏa Chủng nắm giữ, đến khi Tòa án cấm kỵ và trường quân đội Hỏa Chủng tách ra thì bị chủ tịch đầu tiên của Tòa án cấm kỵ “Cáo Đen” mang đi.”
Trịnh Viễn Đông nhận lấy ban chỉ:
“Điều kiện thu dụng là gì?”
Tam Nguyệt nói:
“Điều kiện thu dụng Thần điện anh linh không nằm ở vật cấm kỵ, mà do những người ngươi muốn hồi sinh. Bọn họ phải thật lòng tán đồng ngươi mới có thể đi theo ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu một điều, anh linh trong Thần điện anh linh sẽ chiếm dụng ý chí tinh thần của người, hồi sinh càng nhiều anh linh thì gánh nặng ngươi phải chịu càng lớn, cuối cùng ngươi có lẽ không thể sử dụng vu thuật được nữa, bởi vì toàn bộ ý chí tinh thần của ngươi đã trở thành vật dẫn cho anh linh. Nhâm Tiểu Túc không sợ là bởi vì hắn là thần, có được ý chí tinh thần vô hạn, nhưng ngươi chỉ là một người bình thường.”
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
“Chỉ cần có thể thành công thì dù ta biến thành một chiến sĩ gen cấp bán thần cũng không sao cả, ta còn tu luyện đao thuật.”
Tứ Nguyệt nói:
“Chỉ sợ rất khó thu dụng, thành viên Côn Luân tất nhiên sẽ tán đồng Trịnh Viễn Đông, nhưng Hội Phụ Huynh và người khổng lồ thì sao? Chưa chắc bọn họ đã chấp nhận.”