Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 351: Nơi Ở




Ương Ương cổ động.

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, quả nhiên là vậy...

Khó trách khi những học sinh kia giới thiệu bản kiến nghị của họ, hắn lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.

Ví dụ như trường học phải lần nữa gánh trách nghiệm việc dạy học, không nên giao thời gian của học sinh cho xã hội.

Ví dụ như ngăn cản việc tư bản can thiệp quá nhiều đến lĩnh vực giáo dục.

Ví dụ như nghiêm cấm giáo viên mở lớp dạy thêm ở ngoài trường, những nội dung đáng lẽ phải dạy trên lớp lại mang ra ngoài để dạy.

Thì ra, đây chính những gì Ương Ương chuyển tới từ thế giới ngoài!

"Ta không tham gia.”

Sắc mặt Khánh Trần không thay đổi nói:

"Ta có chút tò mò, chẳng lẽ ngươi không sợ mình quá phô trương sẽ thu hút sự chú ý của người khác sao."

Ương Ương nhìn Khánh Trần rồi nói:

"Ngươi vẫn cẩn thận như cũ...Đúng rồi, ngươi đang ở đâu, xem nơi đó có cách nhà ta bao xa."

Lúc này, thiếu nữ tóc bạch kim Trịnh Ức cách đó không xa đang lặng lẽ đánh giá hai bạn học này.

Nàng nhìn sắc mặt của đối phương lúc nói chuyện với nhau, đột nhiên cảm thấy bọn họ không đơn giản chỉ là quen biết nhau.

"Nói ta biết ngươi đang sống ở đâu đi."

Ương Ương hiếu kỳ nói.

Khánh Trần liếc mắt nhìn đối phương, tin này không dễ giấu diếm, vì cô gái tóc bạch kim trong lớp này là hàng xóm của hắn, sớm muộn gì địa chỉ nhà hắn cũng sẽ bị lộ.

Nhưng hắn vẫn không muốn nói....

Không phải hắn sợ đối phương đến nhà ăn chực, mà hắn biết quá ít tin tức về đối phương nên luôn thấy không công bằng.

Khánh Trần nhìn về phía cô gái:

"Ta cảm thấy trước khi hỏi thông tin gì đó của người khác, có phải cần nói vài thông tin của mình ra trước hay không?"

"Được thôi, ta dùng tin tức của mình trao đổi với ngươi.”

Ương Ương cười híp mắt nói:

"Nhà ta ở số nhà 802 cao ốc Lưu Vân khu thứ sáu, đến lượt ngươi nói."

"Sao ta biết thông tin này là thật hay giả cơ chứ.”

Khánh Trần cũng cười híp mắt nói:

"Dù sao trước kia ngươi đều nói dối, tốt nhất là hai chúng ta đừng nên tuỳ tiện tin tưởng đối phương thì hơn."

"Không thẳng thắn chút nào!”

Ương Ương bĩu môi:

"Mấy ngày trước ngươi còn tiếc nuối nói, sau khi đi vào thế giới trong sẽ không thể tiếp tục tu luyện trong môi trường trọng lực nữa, bây giờ cho ngươi cơ hội tiếp tục luyện tập, ngươi lại không biết quý trọng! Ngươi nhìn xem, ta hỏi nhà ngươi ở đâu chỉ vì muốn giúp ngươi tu luyện!"

"Ngươi muốn giúp ta tu luyện thật sao?”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Ta cảm thấy ngươi muốn tiết kiệm tiền cơm thì có!"

"Có nhiều người muốn mời ta ăn cơm lắm, ta còn chưa đồng ý đâu."

Hai người thì thầm to nhỏ rồi cãi vã ở trong lớp, căn bản không thèm quan tâm đến cảm nhận của các bạn học khác.

Trong mắt các bạn học khác, vị học sinh chuyển trường tên là Khánh Trần này từ khi đi vào trong lớp đã khiến người khác phải chú ý, đây là một tin hot ở trong lớp.

Mà lúc đối phương đến lại ngồi bên cạnh Ương Ương, còn quen biết với Ương Ương, đây còn là một tin hot hơn nữa.

Có người nghĩ thầm rằng bạn học Khánh Trần lại được chủ nghiệm khối đưa đến, lại có họ Khánh, chẳng lẽ là con cháu của Khánh thị sao?

Theo lẽ thường, con cháu của tập đoàn căn bản không đi học bên ngoài ba khu trên vì điều kiện giáo dục hoàn toàn không cùng một trình độ.

Nhưng nếu học sinh chuyển trường đến đây chỉ vì Ương Ương thì sao?

Con cháu của tập đoàn chuyển trường vì thiếu nữ bình dân, lí do này thật giống nội dung của những cuốn tiểu thuyết.

Trong lúc nhất thời, Khánh Trần trở nên vô cùng thần bí trong mắt tất cả các bạn trong lớp.

Thiếu nữ tóc bạch kim kia nhìn Khánh Trần và Ương Ương nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sau đó lại nghĩ đến họ của Khánh Trần, rồi lại nhớ đến khí chất bất phàm của người đàn ông trung niên kia.

Đột nhiên nàng cảm thấy những suy đoán trước đây của nàng về họ dường như đều là vô ích.

Trong giờ học, giáo viên bước vào lớp trong 15 phút, đọc những gì mà các học sinh sẽ phải học trong ngày hôm nay, sau đó thông báo bắt đầu giờ tự học.

Khánh Trần nhìn bóng lưng của giáo viên đang rời đi rồi hỏi:

"Họ lên lớp xong rồi sao?"

Sắc mặt Ương Ương không thay đổi:

“Đạo đức giáo viên trường cấp ba công lập ở đây kém hơn nhiều so với những gì ngươi có thể tưởng tượng. Giáo viên dạy toán này thường không nói những nội dung quan trọng của bài học ở trường, không trả lời các câu hỏi của học sinh. Nếu một học sinh muốn học được những thứ đó, hắn phải tham gia vào lớp luyện thi sau giờ học. Vì vậy, các bạn trong lớp luôn có hai thời khóa biểu, một cho giờ học ở trường và một cho sau giờ tan học."

Đợi cho giáo viên đi khỏi, lớp học dần trở nên ồn ào, các bạn học sinh xì xào bàn tán không biết đang nói chuyện gì.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, rừng sắt thép phía xa âm u tĩnh mịch, chỗ gần sân trường lại rất an bình và xinh đẹp.