Ánh mắt Khánh Trần nhìn xung quanh một vòng, hắn bỗng suy nghĩ: Sư phụ luôn nói trên người mình thiếu một chút khí phách của thiếu niên, gần đây có người chăm sóc cho hắn nên hắn mới dần thể hiện ra tính cách mà thiếu niên nên có.
Cho nên đối phương mới cố gắng cho mình nhập học, dù ở trong thế giới có nguy hiểm ra sao cũng kiên trì cho mình đến đến trường....
Thật ra sư phụ hắn làm vậy vì muốn hắn có thể không buồn không lo giống như những thiếu niên khác, có thể làm một học sinh chân chính một lần nữa.
Có quãng thời gian thanh xuân rực rỡ mà hắn chưa từng có ở thế giới ngoài.
Lý Thúc Đồng dùng hành động để nói cho hắn biết: Đừng luôn nghĩ phải chạy đua với thời gian, chuyện của sư phụ sư phụ sẽ tự đi làm, bây giờ ngươi cứ bù đắp quãng thời gian lúc trước đã bị bỏ lỡ.
Còn có nữ sinh nữa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên mặt Khánh Trần, Ương Ương ngồi bên cạnh tò mò hỏi:
"Nghĩ gì thế, sao đột nhiên lại có biểu cảm như vậy?"
"Biểu cảm gì.”
Thiếu niên quay đầu cười hỏi.
"Không miêu tả được.”
Ương Ương lắc đầu.
Tiếng chuông tan học tiết thứ tư vang lên, không đợi Khánh Trần đứng dậy, đã có hơn mười học sinh cả nam cả nữ bước vào cửa ra vào lớp 11 ban 3, vui vẻ vẫy tay về phía Ương Ương.
Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ, Ương Ương chuyển đến lớp 11 ban 3 trường song ngữ Lạc thành, có phải vì tên của hai lớp ở hai thế giới giống nhau hay không? Tránh khỏi việc khác tên lớp dẫn đến nhầm lẫn lúc đi học.
Ương Ương đi ra cửa, một bạn nữ trong lớp lấy ra một chiếc tool đọc rồi nói:
"Ương Ương, sáng nay có hơn ba mươi người đã đăng ký tham gia cuộc biểu thình cuối tuần này, họ nói sẽ đến vào đúng bảy giờ sáng ở quảng trường Vân Thượng để tụ tập với chúng ta!"
Một nam bạn học giải thích:
"Dù có khoảng một nửa số người tham gia vì được cung cấp các bữa ăn miễn phí nhưng số người tham gia đã được cải thiện, Ương Ương thật thông minh, có thể tìm được nhà tài trợ!"
Trên mặt các bạn học tràn đầy tươi cười, nhìn vô cùng tươi sáng.
Lúc này, Khánh Trần quay người hỏi một bạn học nam ở sau lưng:
"Xin chào, ta muốn hỏi một chút, tên đầy đủ của Ương Ương là gì vậy?"
"Trần Ương Ương.”
Bạn học thản nhiên nói, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút kỳ quái, học sinh chuyển trường này ngay cả tên đầy đủ của Ương Ương cũng không biết, vậy mà có thể nói chuyện sôi nổi với Ương Ương như vậy?
Phải biết, Ương Ương và Khánh Trần thì thầm nói chuyện với nhau từ khi bắt đầu tiết học cho tới bây giờ!
Khánh Trần đang ngồi ở bàn trên cũng nở nụ cười, lúc ở thế giới ngoài, Ương Ương vẫn luôn không chịu nói tên đầy đủ, cho dù là bạn học cùng lớp cũng không biết nàng họ gì.
Nhưng mà ở thế giới trong lại khác, bất kì một cái bạn học nào cũng có thể biết tên đầy đủ của nàng.
Ngay khi Khánh Trần muốn hỏi thêm vài thông tin về nàng, Ương Ương vừa quay đầu lại đã thấy Khánh Trần giống như đang thám thính bí mật của mình, nàng liền cười rồi vẫy tay với hắn:
"Khánh Trần, lại gần đây."
Nói xong, Ương Ương lại quay ra nói với các bạn học đến tìm nàng:
"Giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này chính là bạn học vừa mới chuyển tới trường chúng ta, là cố vấn cho buổi biểu tình mà ta mời tới, hắn vô cùng thông minh, có thể đưa ra rất nhiều ý kiến cho chúng ta!"
Trong nháy mắt, ánh mắt của hơn mười bạn học tỏa sáng nhìn về phía Khánh Trần.
Vừa nghe thấy câu này, Khánh Trần ngạc nhiên đến nỗi cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn nhìn Ương Ương, ánh mắt giống như đang nói ngươi được lắm, cái gì mà mời đến để cố vấn cho buổi biểu tình, có loại chức vụ này sao?!
Khánh Trần một chút cũng không hình dung ra được, sau khi mình đến thế giới trong vẫn phải đi học còn chưa tính, ngay cả đến trường cũng biến thành câu chuyện hai kẻ nói dối đấu trí đấu dũng?!
Hắn do dự một chút rồi bước đến bên cạnh Ương Ương, sau đó thấy hơn chục bạn học đang nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ:
“Bạn học này, hoan nghênh ngươi cũng gia nhập vào sự nghiệp của chúng ta. Xin hỏi hoạt động biểu tình lần này của chúng ta còn cần thay đổi gì không?"
Khánh Trần thở dài một tiếng trong lòng, sau đó sắc mặt như thường nói:
"Thật ra hiện tại mọi người làm đã rất khá, ta không có kiến nghị nào, ta cũng chỉ là một thành viên bên trong hoạt động này...."
Ương Ương nhìn hắn nói:
"Không đúng, sáng nay ngươi còn nói có một ý tưởng muốn nói cho mọi người mà."
Khánh Trần tức đến nỗi sắp ói ra máu tại chỗ, sao hôm nay hắn lại bị trêu đùa nhiều như vậy chứ.
Chính hắn có ý tưởng khi nào?
Hắn nhìn ánh mắt mong chờ của đám người, đột nhiên nói với Ương Ương:
"Ý tưởng này ta còn chưa nghĩ kĩ, cần suy nghĩ lại một chút. Đúng rồi, buổi sáng hôm nay ngươi còn nói với ta, muốn sáng tác một ca khúc cho buổi biểu tình mà.