Khó trách từ lúc đối phương vừa đến đây, hắn đã cảm thấy vẻ mặt hắn ta không bình thường, hóa ra hắn đang đau buồn vì nghe tin cha mình qua đời.
Nhưng vấn đề là, có lẽ Lý Tư Đồ không biết cha hắn không những không chết, mà còn đang đứng ngay trước mặt hắn.
Cũng đúng thôi, với một ngươi 18 năm trời chưa bao giờ về Lý thị như Lý Tư Đồ, hắn không nhận ra khuôn mặt của ông lão sau khi dịch dung cũng là bình thường.
"Ngài có muốn nói chuyện với hắn không?"
Khánh Trần tò mò nhỏ giọng hỏi:
"Hắn là con trai của ngài mà."
"Không.”
Ông lão bình tĩnh nói:
"Trước khi chết, ta có thể nhìn thấy hắn lần cuối là đủ rồi. Năm đó hắn nói tập đoàn chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, không bao giờ để ý đến người dân. Hắn nói mình không muốn tiếp tục làm thành viên tập đoàn nữa. Sau đó biến mất, mãi sau này ta mới biết hắn trốn đến Tuyết Sơn ở Tây Nam."
"Ngài có muốn chào từ biệt hắn không?"
Khánh Trần hỏi.
"Không cần chào từ biệt, sớm muộn gì ta cũng phải chết, cứ để hắn nghĩ ta đã chết rồi đi.”
Ông lão nói:
"Biết hắn còn muốn mạo hiểm về nhìn mặt ta lần cuối là ta vui rồi. Bây giờ ta mới hiểu vì sao người ta lại thích giả chết, chỉ khi mọi người nghĩ ngươi chết, những người thật sự tốt với ngươi mới cảm thấy buồn. Ngươi không cần an ủi ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy giả chết rất thú vị sao. Ngươi không thấy ta diễn tốt hơn nhiều so với sư phụ ngươi, ta giả chết mọi người đều tin, hắn giả chết chẳng có ai tin cả."
Ông lão còn đắc ý.
Khuôn mặt vui vẻ của hắn đối lập hoàn toàn với vẻ đau khổ trên mặt Lý Tư Đồ.
Thậm chí Quách Hổ Thiền và các thành viên Hội Tam Điểm còn đang an ủi Lý Tư Đồ nén bi thương.
"Lý Tư Đồ đứng thứ bao nhiêu trong đời thứ hai của Lý gia?"
Khánh Trần hỏi.
"Mười bảy.”
Ông lão trả lời:
"Không biết vì sao sau 18 năm không gặp, thấy hắn đau khổ thế này ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa, sau khi nghe mọi người bảo hắn 'nén bi thương', thậm chí ta cũng muốn nói với hắn một câu nén bi thương."
Khánh Trần: "..."
Cứ tưởng tượng đến viễn cản đó là hắn lại cảm thấy buồn cười.
Vơi tình cách của ông lão, rất có thể hắn sẽ thật sự làm chuyện đó!
Một lúc sau, Lý Tư Đồ vội vã rời đi, như thể hắn đang sợ chỉ muộn một chút nữa thôi là hắn không còn cơ hội gặp ông lão lần cuối vậy.
Sau khi tiễn Lý Tư Đồ, Quách Hổ Thiền quay lại đống lửa của Hội Tam Điểm, sau đó nói với Ương Ương:
"Ương Ương, lại đây sưởi ấm đi."
Một số học sinh thuộc Hội Tam Điểm bắt đầu lặng lẽ quan sát Ương Ương. Từ lúc đến đây, người này còn chưa nói câu nào, không biết nàng đang nghĩ gì.
Ông lão thì thầm:
"Lý thị không có bất kì tài liệu nào nhắc đến cô gái này, xem ra nàng là thành viên mới của Át Bích."
Khánh Trần thầm nghĩ, xem ra thân phận của Ương Ương ở cả thế giới trong hay thế giới ngoài đều rất thần bí.
Thậm chí ngay cả ông lão cũng không biết nàng là ai.
Đúng rồi, vì đa phần các thành viên của Hội Tam Điểm tham gia chuyến đi này đều là học sinh của Lạc Nhất Cao, nên họ đều chưa gặp Ương Ương bao giờ. Có lẽ bây giờ những người đó còn không biết Ương Ương cũng là người du hành như họ đâu.
Nhưng đúng lúc này, Ương Ương lại không thèm quan tâm đến Quách Hổ Thiền, mà chạy thẳng sang đống lửa của bọn Khánh Trần.
Ông lão sửng sốt.
Nàng ngồi xuống cạnh đống lửa rồi quay sang cười nói với mọi người:
"Có gì ăn được không? Ta đói lắm rồi, sáng nay lên đường gấp quá nên ta chỉ kịp ăn đúng 1 cái bánh."
Ông lão vui vẻ rồidùng cùi chỏ chọc Khánh Trần:
"Sao không đi lấy đồ ăn cho người ta đi, chẳng phải trên xe của chúng ta còn rất nhiều đồ ăn vặt sao."
Hồ Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vào đống lửa, không biết Ương Ương đang định làm gì, hắn vẫn nên giả vờ không quen nàng thì tốt hơn.
Khánh Trần đành chạy về xe lấy đồ ăn, những học sinh của Hội Tam Điểm bên đống lửa bên kia đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn Quách Hổ Thiền:
"Ngài có mâu thuẫn gì với nàng sao, sao nàng lại không ngồi ở chỗ chúng ta mà sang bên kia ngồi?"
Quách Hổ Thiền hoang mang xoa cái đầu trơn bóng không một cọng tóc của mình:
"Ta cũng không biết."
Khánh Trần cầm hai thanh chocolate, một miếng lương khô và một bình nước cho Ương Ương.
Vừa thấy hắn mang đồ ăn đến, Ương Ương không thèm nói năng gì thêm đã bắt đầu ăn, thậm chí tướng ăn còn rất tệ.
Thấy nàng cư xử thoải mái như vậy, không hiểu sao ông lão càng nhìn càng thích, hắn lập tức chỉ vào Khánh Trần rồi nói:
"Cô gái, ngươi có bạn trai chưa? Ngươi thấy cháu trai của ta thế nào?"
Lại thế!
Khánh Trần thầm tự nhủ, ngài không thể giữ chút mặt mũi cho ta sao?
Chẳng lẽ ngài không cảm thấy hỏi thẳng vấn đề này với con gái nhà người ta rất không lễ phép sao?
Ương Ương cười nói:
"Ta cảm thấy rất tốt."