Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 360: Bạn Trai 2




Ông lão hào hứng nói:

"Hay ngươi thử cho hắn một cơ hội xem sao?"

Ương Ương gật đầu:

"Được thôi."

Bầu không khí trong khu trại bỗng trở nên yên tĩnh, vì giọng nói của ông lão và Ương Ương đều không hề nhỏ, cộng thêm những học sinh của Hội Tam Điểm đều muốn nghe ngóng cuộc nói chuyện của 2 người nên hầu như ai ngồi đây cũng nghe rõ những gì họ vừa nói.

Một người dám hỏi.

Một người dám trả lời.

Nhưng lúc này không chỉ các học sinh của Hội Tam Điểm sửng sốt, ngay cả ông lão cũng đang rất bất ngờ.

Thật ra ông chỉ muốn nói như vậy để trêu chọc Khánh Trần.

Vì ngày nào Khánh Trần cũng quản ông không được làm cái này, không được làm cái kia. Ngay cả việc kể chuyện cho các nữ sính cũng không được, nên lúc nào ông lão cũng muốn phá vỡ biểu cảm bình tĩnh trên mặt Khánh Trần, để xem hắn còn dám quản mình nữa không.

Nhưng bây giờ mọi chuyện diễn ra lại không như những gì hắn dự đoán.

Cô gái này lại đồng ý đề nghị của hắn!

Lần này, hắn không vui vẻ như những trước mà ngập ngừng hỏi Ương Ương:

"Ngươi không muốn quan sát thêm sao?"

Ương Ương cười híp mắt nhìn Khánh Trần:

"Ta cảm thấy hắn không tệ, không cần quan sát thêm."

Ông lão bỗng thấy chuyện này có gì đó sai sai….

Khánh Trần thở dài, đối với Ương Ương, những mưu mẹo che giấu thân phận của hắn chẳng là gì trong mắt đối phương.

Hắn còn nhớ trước đây Ương Ương từng nói, nàng có thể biết người đang đứng trong bán kính 200m có phải là hắn không. Những người khác có thể bị vật cấm kỵ ACE-005 của hắn qua mắt, nhưng chắc chắn Ương Ương sẽ không.

Có lẽ trước khi xuống xe nàng đã biết hắn có mặt ở đây rồi.

Nhưng vì Ương Ương rất thích đùa giỡn người khác nên nàng mới giả vờ không quen biết Khánh Trần, ngay cả người bạn từ nhỏ như Hồ Tiểu Ngưu cũng bị nàng làm lơ.

Ương Ương lại nói với Khánh Trần:

"Ta tên là Ương Ương, năm nay 17 tuổi, còn ngươi?"

Khánh Trần:

"Ta tên là Khánh Trát Đức, năm nay 27 tuổi."

Ông lão vừa thấy hai người bắt đầu nói chuyện với nhau thì lập tức nói:

"Tuổi tác hai người chênh lệch nhiều quá, như vậy không thích hợp đâu."

Ương Ương cười nói:

"Ta lại cảm thấy rất tốt."

Khánh Trần:

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất tốt."

Trong tất cả những người đang ngồi ở đây, chỉ có mình Hồ Tiểu Ngưu biết rõ mọi chuyện.

Giờ hắn mới hiểu vì sao Khánh Trần và Ương Ương lại làm như vậy, xem ra họ đang định hợp tác với nhau để chơi lại ông lão.

Ông lão nói:

"Đứa cháu này của ta rất nhạt nhẽo, một người chưa yêu đương bao giờ như hắn làm sao có thể cho ngươi hạnh phúc được. Hơn nữa, hắn làm việc ở uỷ ban quản lý an ninh PCE, còn ngươi lại là thành viên của Át Bích. Ta nghĩ với thân phận này, hai người sẽ không thể thành đôi được đâu. Cô gái, không phải ta không muốn các ngươi thành đôi, mà vì thân phận của các ngươi không hợp."

Vừ nghe đến đây hai mắt Ương Ương đã tỏa sáng:

"Lúc trước Át Bích đang lo không có nội ứng trong PCE, xem ra ta đã tìm được ứng cử viên thích hợp rồi."

Ông lão lại nói thêm:

"Vì cháu trai của ta là người liên bang nên chắc chắn hắn sẽ không theo ngươi đến hoang dã, nếu hai người các ngươi không thể ở cùng 1 chỗ thì sao có thể hạnh phúc được."

Ương Ương vừa cười vừa nói:

"Không sao, ta sẽ không bắt hắn đến hoang dã đâu, bây giờ Át Bích đã giao nhiệm vụ tiếp tục tổ chức biểu tình trong thành phố cho ta, ta không cần tiếp tục ở trên hoàng dã nữa."

Ông lão thở dài, sao ông đưa ra lí do nào cũng bị nàng bác bỏ nhỉ.

Ông lão đứng dậy rồi hờn dỗi quay về lều của mình.

Nhưng ngay khi về đến lều vải, ông lão bỗng nghĩ ra một chuyện, chẳng lẽ hai người này đã quen nhau từ trước, nên mới hợp tác với nhau để trêu đùa hăn sao?

Nếu không thì sao cô gái đó lại chạy đến chỗ Khánh Trần chứ không phải đống lửa bên kia?

Rất có thể cô gái tên là Ương Ương này cũng là một người du hành, nói không chừng nàng còn là người rất thân thiết với Khánh Trần ở thế giới ngoài!

Với trí thông minh của 1 người từng là gia chủ của một tập đoàn, hắn chỉ cần nghĩ một lúc là có thể đoán được gần như tất cả.

Sau khi ông lão giận dỗi quay về lều của mình, các học sinh của Hội Tam Điểm cũng không để ý đến những gì đang diễn ra bên đống lửa bên này nữa.

"Lý Khác, ngươi đi rải thêm lều chống ẩm cho ông nội, nếu không ngày mai hắn sẽ bị cảm mất.”

Khánh Trần nói.

Lý Khác lập tức đi.

Khánh Trần, Ương Ương và Hồ Tiểu Ngưu đều ngồi quây xung quanh đống lửa, hơi ấm tỏa ra từ đống lửa khiên khuôn mặt mỗi người đều đỏ bùng.

Khánh Trần hỏi Ương Ương:

"Không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này."

Ương Ương vừa cười vừa nói:

"Ta cũng không ngờ ngươi lại đi cùng những học sinh của Hội Tam Điểm."

"Không phải, chúng ta chỉ cùng đường mà thôi.”

Khánh Trần đáp.