👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
----
Nhất nói:
"Những chi phí phát sinh cứ tính vào tài khoản của ta."
"Nếu như số dư trong tài khoản không đủ thì sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Ngươi đang coi thường ta sao?"
Nhất nói:
"Ta nhà văn tự do nổi tiếng nhất trong toàn liên bang, ta là biên tập viên cấp cao của truyền thông Hi Vọng, ta là...."
"Nói đi, nói tiếp đi, tại sao không nói nữa."
Khánh Trần nói:
"Ta muốn xem ngươi còn bao nhiêu thân phận khác nữa?"
Nhưng mà Khánh Trần lại không cảm thấy ngạc nhiên, trí tuệ nhân tạo này thật sự đi làm việc để kiếm tiền, viết bản thảo....
Cách kiếm tiền đơn giản như vậy, hắn còn tưởng đối phương có thể trực tiếp lấy ra một số tiền lớn từ trong ngân hàng.
"Đi hoàn thành giao dịch giữa ngươi và ta nhanh lên, nếu không ta sẽ để Lưu Đức Trụ ngồi tù mục xương."
Nhất nói.
"Sao lại Lưu Đức Trụ ra để đe dọa ta"
Khánh Trần thở dài rồi nói:
"Làm ta cũng phải suy nghĩ lại."
Nhất nhắc nhở lần cuối cùng:
"Yêu cầu cuối cùng là, người ngươii gặp lần này là thiên kim của tập đoàn, sau khi gặp đối phương, ngươi phải chi tiêu thật hào phóng, không cần phải tiết kiệm tiền cho ta."
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, ngay cả trí tuệ nhân tạo cũng có lòng hư vinh.
Lúc này, xe bay đã hạ xuống đến mặt đất.
Hai hàng vệ sĩ ở lối vào quán cà phê Vân Tập bắt đầu hành động, một nửa vẫn canh giữ ở lối đi, một nửa còn lại thì đang từ từ đi lại gần xe bay, trong đó có hai người đưa tay luồn vào trong ngực, rõ ràng đang chuẩn bị móc súng.
Cảnh này không giống đi gặp mặt đối tượng yêu qua mạng, rõ ràng là cảnh giao dịch của thế giới ngầm.
Khánh Trần từ trên xe bước xuống, rất nhanh sau đó đã có người lại gần soát người hắn, có người thì cầm một chiếc máy quét hình cái bút, tiến hành ra quét toàn thân.
Cho đến khi họ xác định trên người hắn chỉ còn một chiếc điện thoại, mấy tên vệ sĩ sắc mặt lạnh lùng mới cho hắn đi qua.
Quán cà phê Vân Tập ở ngay sát đường, không gian ở tầng một khá nhỏ nhưng khi đi lên cầu thang thì đột nhiên trở nên rộng rãi.
Trong quán cà phê rộng lớn lại không có nhân viên phục vụ nào, chỉ có một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa đang im lặng ngồi bên trong, có một người phụ nữ trung niên mặc trang phục của nhân viên phục vụ đang đứng trong quầy bar pha cà phê.
Bàn tay của người phụ nữ trung niên kia đầy vết chai, những vết chai kia rõ ràng do nhiều năm luyện súng tạo thành, xem ra đối phương là vệ sĩ của Khánh Thi đang đóng giả nhân viên phục vụ.
Người phụ nữ liếc nhìn Khánh Trần:
"Ngươi muốn uống gì?"
Lúc này, trên điện thoại di động của Khánh Trần đột nhiên hiện lên một hàng chữ nhỏ: Gọi thứ đắt nhất.
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ rồi:
"Ta muốn mua lại quán cà phê này."
Màn hình điện thoại di động của hắn trở nên hỗn loạn, rõ ràng Nhất đang cảm thấy rất bất ngờ.
Người phụ nữ đứng đối diện hắn do dự một lúc rồi nói:
"Quán cà phê này không bán."
"À, thế thì cho ta một ly cà phê."
Khánh Trần nói xong liền đi về phía thiếu nữ cách đó không xa.
Ánh mắt của thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa sáng rực lên khi nhìn thấy Khánh Trần, nàng vẫy tay rồi nói:
"Ở bên này!"
Khánh Trần ngồi đối diện với nàng rồi hỏi:
"Ngươi là 'Một con cá voi nhỏ' sao?"
Khánh Thi cười hỏi:
"Là 'Khả Khả Ái Ái' đúng không? Khuôn mặt của ngươi không khác gì trong ảnh, lúc trước ta nghe nói có rất nhiều người sửa ảnh để lừa gạt người khác nên rất lo lắng."
Khả Khả Ái Ái...
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, Nhất không nói ID cho hắn, quả nhiên là sợ hắn biết được.
Hơn nữa ID này nghe không giống của nhà thơ lang thang, làm gì có nhà thơ lang thang nào tên là Khả Khả Ái Ái?!
Hắn cẩn thận nhìn sang, trên chiếc cổ trắng nõn của Khánh Thi đang đeo một chiếc vòng cổ màu đen, chính giữa chiếc vòng khảm một viên trân châu óng ánh.
Cô gái này rất đẹp, rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn của Nhất.
Sau khi hai người xác định ID xong thì đều im lặng, cả hai có vẻ khá ngượng ngùng.
Có vẻ như để đi từ Internet đến thực tế phải trải qua một quá trình như vậy.
Khánh Trần vụng trộm liếc nhìn điện thoại, Nhất đã gửi một tin nhắn: Chủ động nói chuyện phiếm, khen nàng xinh đẹp, không được giữ im lặng nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Thi:
"Ngươi rất xinh đẹp."
"Vậy sao."
Biểu cảm của Khánh Thi giãn ra:
"Ta còn tưởng ngươi sẽ không thích mẫu người như ta."
Khánh Trần khó nhọc nói:
"Ta rất thích, nhưng mà ta rất bất ngờ với thân phận của ngươi, không ngờ lần gặp mặt này của chúng ta lại long trọng như vậy."
Lúc này, Khánh Thi mới cẩn thận nói:
"Lần này ta tới thành phố số 18 khá vội, không thể thông báo trước cho ngươi, cũng vi phạm thỏa thuận chỉ nói chuyện trên mạng mà không được gặp nhau của chúng ta, cảm ơn ngươi vì đã đồng ý đến gặp ta. Ngoài ra ta còn phải xin lỗi ngươi, ta biết vừa rồi những tên vệ sĩ đứng ngoài đã lục soát người ngươi, nhưng chuyện này ta không thể thay đổi được, cha ta yêu cầu phải làm như vậy."