Khánh Trần trầm mặc, hắn cũng không biết mình nên nói gì mới phù hợp với thân phận 'Khả Khả Ái Ái'.
Nhất lại gửi một tin nhắn vào điện thoại di động: Đừng ngồi đối diện nàng nữa, đi sang ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, nói nhớ nàng.
Khánh Trần sửng sốt, đây chính là CMN cái ngươi gọi là tình bạn thuần khiết sao?
Hắn gõ chữ lên điện thoại di động: Chuyện này có giá khác.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Khánh Trần, có vẻ đang vô cùng hài lòng:
"Trước đây ta còn tưởng ngươi đã chỉnh sửa ảnh, không ngờ ngươi lại đẹp trai như vậy...Ngươi thật sự là nhà thơ lang thang sao, nhìn không giống chút nào."
"Trong suy nghĩ của ngươi, nhà thơ lang thang sẽ thế nào?"
Khánh Trần hỏi.
"Hẳn là tóc phải rất dài, nhìn rất lôi thôi."
Khánh Thi nghĩ một lúc rồi nói:
"Nhưng nhìn ngươi rất sạch sẽ, không giống như một người đang lang thang."
Trên điện thoại di động của Khánh Trần lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Ta chỉ muốn lang thang vào trái tim ngươi.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mấy chữ này rồi trực tiếp úp điện thoại di động xuống mặt bàn.
Khánh Trần cảm thấy biệt danh Nhất không không phải là Khả Khả Ái Ái, mà phải gọi là Ác Ác Tâm Tâm.
Sau khi úp điện thoại, Khánh Trần không thèm quan tâm Nhất nghĩ thế nào, trực tiếp hỏi vấn đề mình đang quan tâm nhất:
"Mới gặp ngươi nên ta muốn xác định một chút thông tin. Đúng rồi, tại sao ngươi lại đột nhiên đến thành phố số 18? Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình ngươi như vậy, có thể thường xuyên đến gặp ta không?"
"Chẳng phải hôm qua ta đã nói cho ngươi sao, ta là người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử, ta đến thành phố số 18 lần này vì nhiệm vụ của vòng thứ hai, nhưng nội dung cụ thể của nhiệm vụ thì ta không thể nói."
Khánh Thi nghĩ một lúc rồi giải thích:
"Lần này ta chỉ lén đi gặp ngươi, vì nội dung của nhiệm vụ là muốn ta đến gặp một người ở thành phố số 18 để hợp tác, họ không biết quan hệ của hai ta chúng ta...."
Khánh Trần thấy đối phương chủ động nhắc thân phận của mình thì giả vờ lo lắng hỏi:
"Truyền thông của liên bang vẫn luôn đưa tin về cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, ngươi có thể gặp nguy hiểm nào không."
"Sẽ không đâu."
Khánh Thi cười nói:
"Lúc đầu ta cũng không muốn tham gia cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, nhưng trong danh sách phải có một thành viên thuộc nhánh chúng ta tham gia. Cha ta nói, ta chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, không cần tốn sức đi tranh cái gì, hắn chỉ hy vọng ta bình an."
..
Khánh Trần tự nhủ, hóa ra trong tập đoàn cũng có người không muốn tranh đoạt quyền thế?
Tuy hắn biết đối phương không cần nói dối làm gì, nhưng hắn vẫn khó mà tin.
Lúc này, người phụ nữ đứng trong quầy đã dừng lại tất cả, nàng chỉ chăm chú nhìn về phía này, đề phòng Khánh Thi xảy ra chuyện.
Khánh Trần lại hỏi:
"Vậy ngươi cảm thấy trong những người được chọn lần này, ai là người có hi vọng lớn nhất?"
"Có lẽ là Khánh Văn và Khánh Chung đi.”
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa suy nghĩ một lúc rồi cười nói:
"Bây giờ mọi người đều quan tâm đến bọn họ, vì Khánh Nguyên không lấy được vật cấm kỵ nên vòng thứ hai đã bị ép phải chọn về phe Khánh Chung, Khánh Nhất nhỏ tuổi nhất cũng may mắn không lấy được vật cấm kỵ cho nên cũng chọn về phe Khánh Văn, bây giờ chỉ còn ta và Khánh Vô là chưa đưa ra quyết định cuối cùng, có vẻ Khánh Vô vẫn còn tham vọng."
Khánh Trần âm thầm giật mình, hóa ra mấy người được chọn đã âm thầm lập phe phái.
Khánh Văn là người của nhánh thứ nhất Khánh thị, Khánh Chung là người của nhánh thứ hai, có vẻ hai người này chính là người có hi vọng nhất.
Hơn nữa câu nói này còn để lộ một thông tin rất quan trọng, hai người Khánh Nguyên và Khánh Nhất đều không lấy được vật cấm kỵ ở vòng thứ nhất, họ chỉ có thể làm kẻ ủng hộ cho người khác ở vòng thứ hai!
Tuy nhiên, Khánh Thi lại tiếp tục vừa cười vừa nói:
"Có lẽ những chuyện này chưa hẳn là thật, ví dụ như Khánh Nguyên là người rất có tham vọng, nói không chừng hắn đang cố ý nói mình không lấy được vật cấm kỵ để dùng Khánh Chung làm bia đỡ đạn, chuyện này là cha ta nói cho ta biết."
Đúng vậy, khi trận chiến này còn chưa đi đến thời khắc cuối cùng, chỉ sợ những người khác còn chưa lộ ra bộ mặt thật đâu.
Bởi vì những kẻ còn sống đến vòng thứ hai không phải vô dụng.
Có lẽ Khánh Thi cũng không đơn giản như những gì đối phương đã nói.
Cô gái này không đề phòng mà tiết lộ nhiều chuyện như ậy, có lẽ nàng còn không nghĩ tới, người đang ngồi đối diện nàng chính là một người được chọn khác...
Cũng có thể, Khánh Thi đang muốn lợi dụng hắn? Khánh Trần bắt đầu trở nên cảnh giác.
"Một cô gái bé nhỏ như ngươi tham dự trận chiến tàn khốc như vậy làm gì, sẽ rất vất vả.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
"Không sao.”