👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Nhưng ID của Nhất đúng là “Khả Khả Ái Ái”.
Khánh Thi nhìn màn hình lớn, đột nhiên tò mò hỏi Lý Y Nặc:
"Hoá ra tên hắn là Khánh Tiểu Thổ sao, Y Nặc tỷ tỷ, các ngươi cũng biết hắn à?”
"Ừ, có biết.”
Lý Y Nặc nói:
"Hắn là tuyển thủ của phòng quyền anh Hải Đường, chúng ta thường xuyên đến xem hắn thi đấu, nhưng mà chúng ta lại không biết nickname của hắn.”
"Ừm.”
Khánh Thi gật đầu:
"Trước đó ta cũng không biết hắn là tuyển thủ quyền anh.”
Nam Canh Thần bỗng nhiên thử thăm dò:
"Ngươi không biết hắn là tuyển thủ quyền anh sao, vậy hắn nói với ngươi mình làm gì?”
"Hắn nói hắn là một nhà thơ lang thang.”
Khánh Thi nghiêm túc nói:
"Là người rất phóng khoáng, không có chỗ ở cố định, lang thang từ khu thứ nhất đến khu thứ chín.”
Nhà thơ… lang thang…
Nam Canh Thần suy nghĩ, không phải là lang thang từ “khu Thanh Phổ” của Hải Thành đến “khu Phổ Đông” sao?
Hắn cảm thán:
"Vậy cũng không có cảm giác phóng khoáng lắm.”
Trong vô hình, lại mất thêm mấy cái app điện thoại nữa.
Nhất thấy hơi tức giận.
Nhưng mà lúc này mọi người vẫn quan tâm đến hai chữ “nhà thơ” nhất.
Lúc Khánh Thi nói đến thân phận nhà thơ lang thang này, mọi người đều nhìn về phía Khánh Trần không có cảm xúc, đằng đằng sát khí trên màn hình lớn ngoài phòng.
Lại nhìn Khánh Thi với vẻ mặt thật thà.
Lý Đồng Vân suy nghĩ, ngươi nói hắn từng đánh nhà thơ lang thang thì ta còn tin, chứ ngươi nói hắn là nhà thơ lang thang, đúng là rất khó có sức thuyết phục...
Nhưng mà hai mắt của nàng vẫn toả sáng, hỏi:
"Khánh Thi tỷ tỷ, có thể đọc bài thơ hắn từng viết không?”
"Đương nhiên là được.”
Khánh Thi cười nói:
"Ta đọc một bài lúc trước hắn từng viết cho các ngươi nghe...”
Khánh Thi còn chưa kịp đọc, điện thoại của Nam Canh Thần lại đột nhiên vang lên một đoạn ghi âm:
"Y Nặc, ta đảm bảo cả đời này đều là nhóc đang yêu của ngươi...”
Nam Canh Thần tái mặt, luống cuống lôi điện thoại ra tắt đi, sau đó xấu hổ cười với Lý Đồng Vân và Khánh Thi:
"Ha ha ha ha, ta nói đó là một đoạn ghi âm trên mạng, các ngươi tin không, không phải là ta nói đâu.”
Trong lòng hắn rất khó hiểu, vì sao điện thoại của mình đột nhiên lại cắt ngang việc Khánh Thi đọc thơ?
Chẳng lẽ có một sức mạnh thần bí nào đó đang ngăn cản Trần ca mất mặt sao?
Lý Y Nặc nhìn Khánh Thi, nói sang chuyện khác:
"Ngươi phát hiện Khánh Tiểu Thổ là tuyển thủ hắc quyền, có thấy thất vọng không?”
Lại thấy Khánh Thi cười nói:
"Ta không thèm để ý, đã kết bạn thì không cần quan tâm đến thân phận địa vị của đối phương, đẹp trai là được.”
Đột nhiên Lý Y Nặc cũng không biết nên nói trong suy nghĩ của Khánh Thi có đứng đắn hay không nữa.
Họ còn chưa kịp nói gì, bên trên sàn quyền anh đã vang lên tiếng hoan hô.
Khánh Thi hỏi:
"Họ sẽ thi đấu trong cái lồng bát giác màu đen này sao, quy tắc của trận đấu này là gì?”
"Quy tắc của hắc quyền là không có quy tắc.”
Lý Y Nặc giải thích:
"Mặc kệ sống chết, không hạn chế cách đấu, mở cửa sắt của lồng bát giác cũng giống như đang mở một chiếc hộp Pandora.”
"Tại sao lại là hộp Pandora?”
Khánh Thi không hiểu.
Lý Y Nặc chỉ vào dân cờ bạc và người xem cuồng nhiệt trên khán đài:
"Đối với tuyển thủ quyền anh, ở trong lồng bát giác này, mỗi một quyền đều sẽ chứng minh ngươi đã nỗ lực cố gắng bao nhiêu, có bao nhiêu thiên phú. Nhưng đối với khán giả, ngươi sẽ nhìn thấy khát vọng ở trong mắt họ, khát vọng ngươi quyết định sống chết trong lồng bát giác giống như thú dữ. Đó là dục vọng nguyên thuỷ nhất của loài người.”
...
...
Lúc Tiêu Thái Bảo bắt đầu lên sân thể hiện khí thế, Khánh Trần vẫn còn chuẩn bị nốt ở trong phòng thay đồ.
Giang Tiểu Đường gọi bác sĩ giỏi nhất của phòng quyền anh Hải Đường đến kiểm tra sức khoẻ, đo thị lực, đo thính lực, kiểm tra nhịp tim cho hắn, mà hắn thì chỉ yên lặng kiểm tra.
"Lúc ngươi kiểm tra lại là lúc ngươi ngoan ngoãn nhất.”
Giang Tiểu Đường cười nói:
"Rất nhiều tuyển thủ đều cực kì tự tin về sức khoẻ của mình, cho nên lúc bác sĩ muốn kiểm tra, họ đều sẽ nói không cần.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Tình trạng cơ thể chỉ là khách quan, kiểm tra là đang chịu trách nhiệm với mình, không cần phải từ chối. Hơn nữa, nó không có liên quan gì đến tự tin cả.”
Bác sĩ dán thiết bị kiểm tra nhịp tim lên ngực hắn, sau đó sửng sốt nhìn trị số một chút, gật đầu với Giang Tiểu Đường:
"Không có vấn đề gì, cực kì khỏe mạnh.”
"Ta có thấy ngươi ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải bởi vì kiểm tra ra vấn đề sao?”
Giang Tiểu Đường nhíu mày:
"Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta...”
"Không phải không phải.”
Bác sĩ vội vàng nói:
"Ta ngạc nhiên là bởi vì nhịp tim của tuyển thủ này quá bình thường.”
Giang Tiểu Đường lập tức hiểu lời bác sĩ.
Trước khi tuyển thủ quyền anh thi đấu, ai cũng không biết được mình có sống sót ra khỏi lồng bát giác được không, dù sao họ phải đối mặt với tuyển thủ cùng cấp bậc, sơ ý một chút có thể sẽ chết.