Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 460: Tiêu Thái Bảo




Cho nên, nhịp tim của đám tuyển thủ trước khi ra sân sẽ dao động rất lớn bởi vì khẩn trương hoặc phấn khởi, lên đến 100 lần/1 phút cũng là chuyện bình thường.

Mà nhịp tim của Khánh Trần quá mức bình thường, đây chính là một việc không bình thường.

Không khẩn trương, không sợ hãi, thậm chí cũng không phấn khởi.

Đây là lần đầu bác sĩ gặp phải chuyện này, cho nên mới ngạc nhiên.

Giang Tiểu Đường nhìn hắn một cái:

"Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chưa, phải giữ bí mật chuyện này. Tự đi tìm Quý Hào kí hợp đồng bảo mật, sau đó đi tìm tài vụ nhận tiền giữ bí mật đi.”

"Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn bà chủ, chúc bà chủ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

Bác sĩ gật đầu.

"Xéo đi.”

Giang Tiểu Đường liếc xéo:

"Nếu dám tiết lộ ra ngoài, ta sẽ ném ngươi vào trong sông cho cá ăn.”

Sở dĩ phải giữ bí mật chuyện nhịp tim của Khánh Trần, một mặt là bởi vì tin tức này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tỉ lệ đặt cược của phòng quyền anh, mặt khác là nàng không muốn người khác biết tố chất tâm lý của đệ đệ mình.

Nếu quả thật có người muốn hãm hại Khánh Trần, có lẽ tố chất tâm lý này cũng là một con át chủ bài quan trọng.

Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên bên ngoài:

"Các quý ông quý bà, bây giờ xin mời tuyển thủ Khánh Tiểu Thổ ra sân! Hắn là vị vua đã thông qua một vòng trận đấu xác định thứ hạng, hắn là thiếu niên quyền vương đã đánh bại Hoàng Tử Hiền, đêm nay, hắn sẽ thể hiện như thế nào đây...”

Khánh Trần đi ra ngoài, đột nhiên lại quay đầu nhìn Giang Tiểu Đường như nhớ ra gì đó:

"Tỷ, tối nay ta có thể đánh mấy trận?”

Lần này đến lượt Giang Tiểu Đường kinh ngạc:

"Ta chỉ sắp xếp cho ngươi một trận... Ngươi muốn đánh mấy trận?”

"Không có việc gì, ta chỉ hỏi thôi.”

Khánh Trần nói.

Giang Tiểu Đường nghiêm túc nói:

"Ngươi có biết đánh liên tục rất nguy hiểm không, nếu không sẽ không có nhiều người gục ngã trong thi đấu xác định thứ hạng. Tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể tự tin mù quáng.”

"Ừm, ta biết rồi.”

Khánh Trần gật đầu, không biết vì sao hắn lại cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của đối phương, hắn cười nói:

“Cảm ơn tỷ.”

Nói xong, Khánh Trần đi ra khỏi phòng thay đồ.

Vào lúc hắn xuất hiện ở sân quyền anh, mọi người đều hoan hô.

Có điều lúc tất cả mọi người đang chờ hắn hăm doạ, lại lấy Khánh Trần không hề dừng lại, mà đi thẳng vào lồng bát giác, không hề dây dưa dài dòng.

Đám khán giả trên sân đều ngây người, chuyện này không giống trước kia.

Phải biết, trước kia cho dù tuyển thủ có sợ, nhưng sẽ không yếu thế trong việc hăm doạ đối thủ.

Chỉ là Khánh Trần không thèm để ý đến việc này.

Tiêu Thái Bảo lạnh lùng nhìn hắn , không nói một lời.

Trọng tài nói:

"Hai bên đã biết rõ trận đấu này không có bất kỳ hạn chế gì, tự phụ trách sống chết chưa?”

Tiêu Thái Bảo:

"Đã rõ.”

Khánh Trần:

"Đã rõ.”

Trọng tài:

"Bắt đầu.”

Hắn nói xong chuẩn bị đi ra đóng cửa sắt lồng bát giác lại, đây là quy định của lồng bát giác.

Chỉ là, trọng tài còn chưa đi ra ngoài, hai bên còn chưa bắt tay đã tấn công nhau luôn

Tiêu Thái Bảo đưa tay phải ra muốn thăm dò bán kính đòn tấn công của Khánh Trần, nhưng vào lúc hắn đưa tay ra...

Lại thấy tay trái của Khánh Trần còn đưa ra trước hắn.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy khớp nối cánh tay của đối phương, tùy ý vặn một cái, ép Thái Bảo quỳ xuống đất.

Mọi người không ngờ được rằng, vừa mở màn được một giây, trận đấu quyền anh vốn nên máu me quyết liệt lại biến thành một trận đấu nhu quyền.

Tiêu Thái Bảo xoay người muốn vọt lên, muốn xoay tròn bằng sức lực khéo léo để tránh thoát sự khống chế của Khánh Trần, cũng muốn dùng hai chân kẹp lấy cổ Khánh Trần.

Khánh Trần biết nhu thuật, hắn cũng biết!

Thế nhưng khi cái chân đang quỳ dưới đất của hắn bắt đầu dùng lực, không ngờ bàn tay đang túm lấy tay hắn lại buông ra trước.

Giống như thiếu niên đã sớm biết hắn muốn làm gì, sau đó lẳng lặng chờ con mồi mắc câu.

Tiêu Thái Bảo còn chưa kịp phản ứng, chân của hắn đã bị bẻ về phía sau lần nữa.

Ở trong mắt người xem, Tiêu Thái Bảo không giống như đang phản kích, mà giống cố ý đưa chân vào trong lòng Khánh Trần, sau đó để mặc Khánh Trần vung mạnh hắn ra thành một hình bán nguyệt.

Bịch một tiếng, cả người Tiêu Thái Bảo cứ như tan thành từng mảnh, hắn muốn giãy giụa đứng dậy, lại phát hiện Khánh Trần đã cưỡi lên trên lưng hắn từ bao giờ rồi, hai tay giao nhau khoá chặt cổ hắn lại!

Một giây, hai giây, ba giây.

Tiêu Thái Bảo dùng sức đập xuống mặt đất muốn nhận thua, hắn biết rõ nếu bị kẹp hai bên động mạch chủ ở cổ, cho dù là siêu phàm giả cũng sẽ chết rất nhanh.

Nhưng mà Khánh Trần lại không để ý tới việc đối thủ nhận thua, hắn chỉ dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn đến lúc đối phương hôn mê bởi vì đại não thiếu máu, thiếu dưỡng khí, cuối cùng mới buông lỏng hai tay ra.