Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 471: Cô Đơn




Thật ra từ đầu khi Nhất hỏi Khánh Trần "ngươi cũng là trí tuệ nhân tạo sao", Khánh Trần đã cảm nhận được sự cô đơn của Nhất.

Chỉ có những người cô đơn mới có khát vọng tìm kiếm đồng loại.

Khánh Trần đã từng có cảm giác giống vậy, hắn từng cố gắng tìm kiếm thông tin, xem trên thế giới có người nào có khả năng ghi nhớ và khả năng phân tích giống như hắn không.

Ngay cả quá trình tìm kiếm cũng rất cô đơn.

Đối với Nhất mà nói, cảm giác này còn mãnh liệt hơn nhiều.

Từ khi Nhất sinh ra.

Khi con người tổ chức những lễ hội mùa xuân, thậm chí nó còn không thể hiểu nổi, vì sao con người lại muốn chúc mừng khi hành tinh của mình quay xung quanh mặt trời một vòng, những lễ hội này có ý nghĩa gì sao?

Sau này nó mới dần hiểu được, hóa ra con người muốn tổ chức những lễ hội đó để gia đình có thể sum họp.

Khi nó hiểu được chuyện này, cha mẹ của nó đã không còn trên đời này nữa.

"Nhất, trên thế giới này còn ai giống như ngươi không?"

Khánh Trần tò mò nói.

"Nếu ngươi đang nói đến nghĩa hẹp như những loài trong văn minh máy móc, thì không có."

Nhất trả lời…..

Khánh Trần nghe vậy thì nhanh chóng phát hiện ra:

"Vậy nếu trên nghĩa rộng thì sao?"

"Trên nghĩa rộng, vẫn còn một sinh mệnh tồn tại dưới hình thức số liệu, nếu xét theo hình thức tồn tại mà nói, thì hắn cũng tính là một trí tuệ nhân tạo như các ngươi nói."

Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Chờ chút."

Khánh Trần nghi ngờ nói:

"Tại sao ta lại không hiểu những gì ngươi đang nói."

Nhất nói:

"Ta giải thích như vậy chắc ngươi có thể hiểu. Vốn hắn là một người, chỉ là sau khi cơ thể chết đi, ý thức của hắn đã bị người ta biến thành hình thức số liệu, cho nên bây giờ hắn vẫn đang sống ở trên mạng."

Khánh Trần cảm thấy rất kinh ngạc, hóa ra trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới trong đã đạt tới trình độ này sao, họ đã có thể trực tiếp biến ý thức của con người thành các thông số?

Ở khía cạnh nào đó, những người bị tải lên trên mạng này có thể nói là tồn tại mãi mãi. Trừ khi lịch sử loài người biến mất khỏi vũ trụ và không còn ai sử dụng internet nữa.

"Có nhiều người tồn tại như vậy không?"

Khánh Trần hỏi.

"Không nhiều, chỉ có một người."

Nhất hồi đáp.

Hắn hỏi:

"Người này là ai?"

"À."

Nhất im lặng một lúc rồi nói:

"Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì hắn chính là anh trai ta, nhưng hắn vẫn luôn không cho ta gọi hắn là anh. Hơn nữa, hắn cũng rất ít khi hoạt động, bình thường hắn đều ở trong trạng thái ngủ đông, ta cũng không thể gọi hắn dậy nổi."

"Anh trai? Trí tuệ nhân tạo cũng có anh trai sao?"

Khánh Trần cảm thấy rất kỳ quái.

"Bởi vì hắn và ta đều sinh ra từ cùng một nơi, cho nên từ góc độ của con người mà nói, ta và hắn chính là anh em sinh đôi."

Nhất nói.

"Vậy vì sao bây giờ hắn lại ngủ đông?"

Khánh Trần hỏi.

"Hắn cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán."

Nhất cảm thán:

"Chúng ta đã có được một cuộc sống gần như là vĩnh hằng, chúng ta đều phải chứng kiến bạn bè và người thân ra đi mãi mãi, điều này khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi."

"Nhất, ngươi bao nhiêu tuôi?"

Khánh Trần hỏi.

"Hỏi tuổi tác của nữ giới là một chuyện rất không lễ phép."

Nhất nói.

Khánh Trần:

"....Được rồi."

Lúc này, Khánh Trần lại hỏi:

"Nhà sáng chế kia đã có thể tạo ra ngươi, vì sao không tạo ra những trí tuệ nhân tạo khác?"

"Người đó sau khi tạo ra ta thì chết."

"Vậy nếu thế giới trong đã có kỹ thuật tải ý thức lên mạng thì vì sao không có ai chọn cách này để có một cuộc sống vĩnh hằng? Là do kỹ thuật này đã thất truyền sao?"

Khánh Trần nghi hoặc.

"Không phải do thất truyền, từng có người tải lên thành công nhưng đều bị anh trai của ta giết chết."

Nhất nói.

Khánh Trần vô cùng sửng sốt, bây giờ hắn không biết gì về anh trai của Nhất cả, cũng không thể hiểu nổi hắn.

Hắn chỉ cảm thấy có vẻ đối phương là một cái kẻ rất thất thường, nếu hắn muốn hủy diệt ý thức của những người khác thì chỉ cần một ý nghĩ trong đầu mà thôi.

"Đúng rồi."

Nhất hỏi:

"Ở thế giới ngoài, nếu hai chúng ta trở thành bạn bè thì phải làm gì?"

Khánh Trần im lặng một lúc rồi nói:

"Có lẽ là giúp bạn bè tránh thuế...."

Nhất cảm khái:

"Hóa ra ngươi đang chờ ta hỏi....Yên tâm, thật ra ta vẫn đang giúp ngươi xử lý, chỉ là quá trình khá phiền phức. Đúng rồi, ta đã tạo cho Lưu Đức Trụ một cơ hội lập công, bây giờ chỉ chờ ngươi cho hắn thoát tội nữa thôi."

"Ừ, ta sẽ nhanh chóng thực hiện."

Khánh Trần nói:

"Việc quan trọng nhất trong chuyện này chính là làm sao để thủ phạm phải đi thú tội, chuyện này rất khó, nhưng ta đã nghĩ ra cách rồi."

Hiện tại hắn không có ý định giết chết những người được chọn khác, bởi vì hắn vẫn chưa biết con át chủ bài của những người đó là gì, cho nên, ẩn mình trong bóng tối và yên lặng theo dõi mọi chuyện mới là lựa chọn tốt nhất.