Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 472: Tin Tưởng




Chỉ là, Lưu Đức Trụ ra tù mới có thể khiến hắn đối an tâm hơn khi phải đối mặt với tình huống nguy hiểm.

Giờ phút này, Khánh Trần giống như một con nhện đang chăm chỉ tạo ra chiếc lưới của mình ở trong khu rừng sắt thép này, sau đó đợi con mồi tự sa vào lưới.

Tấm lưới này, nhất định phải đủ cứng cỏi.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta muốn quay lại cao ốc Lạc Thần một chuyến để thay quần áo khác rồi đến câu lạc bộ Bất Lạc Mạc ngay đêm nay, không nên kéo dài thời gian thêm nữa."

"Không cần quay lại đâu."

Nhất nói ở trong xe:

"Ngươi mở ngăn chứa đồ hình vuông ở ghế sau ra, bên trong đã có âu phục chuẩn bị sẵn, kích thước vừa với ngươi."

Khánh Trần rất sửng sốt:

"Ngươi chuẩn bị từ bao giờ thế?"

"Buổi chiều, ta biết ngươi muốn dùng vật cấm kỵ ACE-005 để thay đổi gương mặt rồi đi vào câu lạc bộ Bất Lạc Mạc, cho nên ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi."

Nhất bình tĩnh nói:

"Quay lại cao ốc Lạc Thần rất lãng phí thời gian, ngươi thay quần áo ngay trên xe đi."

Khánh Trần nghi ngờ:

"Ngươi không thích hợp."

Nhất hỏi:

"Ta không thích hợp chỗ nào?"

"Ta cảm thấy ngươi đang muốn nhìn ta thay quần áo, ngươi đưa ta về cao ốc Lạc Thần nhanh lên!"

Nhất:

"....Lưu Đức Trụ còn đang chờ ngươi giúp hắn thoát tội, lẽ ra ngươi phải giành giật từng giây một chứ."

"Chậm một lúc cũng không sao."

Khánh Trần bình tĩnh nói.

....

Xe bay từ từ hạ xuống bãi đỗ xe ở tầng 67 của cao ốc Lạc Thần, Khánh Trần đi thang máy một mạch lên tầng 132.

Chỉ là, khi hắn chuẩn bị mở cửa vào nhà thì đột nhiên dừng lại.

Trong hành lang dài tối tăm, sắc mặt Khánh Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, sau khoảng hai phút, hắn mới nhấn mật mã.

Cùm cụp một tiếng, cửa mở ra, nhưng đèn trong phòng không giống thường ngày tự động sáng lên mà căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.

Trong phòng vang lên tiếng ho khan rất nhỏ, có người khẽ cười nói:

"Sao ngươi biết trong phòng đang có người?"

"Ta có cách của riêng mình."

Khánh Trần đứng ở cửa, bình tĩnh trả lời.

"Là dựa vào trí nhớ của ngươi sao, ngươi thấy sự khác biệt của cánh cửa, cho nên mới biết có người đi vào."

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười:

"Năng lực này của ngươi còn lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của ta, trước kia mỗi khi chúng ta ra khỏi nhà đều phải để lại một sợi tóc trong khe cửa, nếu khi về nhà mà sợi tóc không còn ở đó nghĩa là đã có người đi vào trong phòng, bây giờ ngay cả quá trình này ngươi cũng không phải làm nữa."

"Ừ."

Khánh Trần phát hiện ra đối phương hiểu rất rõ mình.

Trong bóng tối, vị kia khách không mời nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đối phương cố nén cảm giác khó chịu ở giữa ngực và phổi, cảm giác đó giống như có một ngọn núi lửa ẩn mình âm thầm đối cháy tất cả ở phía dưới núi tuyết.

Rất lâu sau đó, khách không mời mới cười nói:

"Nếu biết trong phòng có người thì sao còn dám đi vào?"

Khánh Trần biết rõ một điều, cả tòa cao ốc này đều nằm trong sự giám sát của Nhất, nếu có người muốn đến giết hắn, chắc chắn Nhất sẽ sớm đưa ra cảnh cáo.

Nhưng là lần này, Nhất không nói gì.

Nếu Nhất muốn giết Khánh Trần thì rất đơn giản, chỉ cần cho xe bay bay lên cao rồi đột nhiên tắt máy, để xe bay rơi từ độ cao mấy trăm mét xuống mặt đất, chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Cho nên, rõ ràng nó không cần phải dùng thủ đoạn phiền toái như thế này.

Trên thực tế, năng lực của trí tuệ nhân tạo còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn rất khó phòng bị.

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói:

"Có người đã nói với ta, nếu có người muốn giết ta mà đi vào trong cao ốc, ta chắc chắn sẽ nhận được cảnh báo."

Trong lời này, Khánh Trần cũng không làm lộ sự tồn tại của Nhất.

"Có vẻ ngươi rất tin tưởng Lý Thúc Đồng?"

Khách không mời mà đến tò mò nói:

"Ngươi đã nghe ai nói điều này hay chưa, muốn trở thành ảnh tử thì trước tiên phải học cách nghi ngờ mọi thứ."

"Ta tin tưởng hắn, đương nhiên ta có lý do của mình."

Sau khi đôi mắt của Khánh Trần thích nghi được với bóng tối, hắn chậm rãi đi vào trong nhà rồi ngồi lên ghế sa lon đối diện vị khách không mời:

"Ảnh tử không thể tin tưởng ai sao?"

Trong câu nói sau cùng này ẩn giấu một chút tức giận.

Sự tức giận này đến không đúng lúc nhưng lại không kiêu ngạo, không tự ti.

Mà vị khách không mời đang ngồi đối diện hắn có thân phận gì cũng không khó đoán: Biết thân phận người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử của Khánh Trần, tiếng ho khan trong bóng tối, biết hắn là học trò của Lý Thúc Đồng, xâu chuỗi tất cả những chuyện này với nhau cũng đủ để hiểu ra một chuyện.

Hắn là thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị.

Đây là một trong những người thần bí nhất trong cả liên bang, so với những kẻ được chọn kia, đối phương mới thật sự là người có thể phất tay một cái là làm thay đổi lịch sử.