Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 496: Đừng Gây Chuyện Nữa




Lúc Lý Thúc Đồng đưa vật cấm kỵ ACE-005 cho Khánh Trần, thật ra đã nói rất kĩ về tác dụng của nó rồi.

Sử dụng như thế nào, thay đổi hình dạng ra sao, bảo Đại Phúc biến thành hình mèo to ở trong lòng như thế nào.

Nhưng đối phương cũng không nói cho Khánh Trần, ACE-005 còn có tác dụng bảo vệ mặt.

Khánh Trần nhớ lại, lúc sư phụ nói về vật cấm kỵ này, đối phương đã là cấp A, hơn nữa sẽ lên cấp Bán Thần rất nhanh.

Cho nên không phải Lý Thúc Đồng cố ý không nói mà khi đó Lý Thúc Đồng quá mạnh, không còn cơ hội phát hiện tác dụng này của ACE-005.

Dù sao, ai có thể vả mặt bán thần được...

"Khoan đã, sư phụ nói ACE-005 là vật cấm kỵ cấp A, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thể nghiên cứu ra được hình thái tăng cấp của nó.”

Khánh Trần trầm tư suy nghĩ:

“Không phải là có liên quan đến việc sư phụ quá mạnh đấy chứ? Đến mức xảy ra tình trạng khoảng tối dưới chân đèn như thế.”

Nhất nói ở trong xe:

“Đừng suy nghĩ chuyện này vội, nói cho ngươi một tin tức tốt, hoa hồng của trận đấu đêm nay cao hơn tất cả mọi trận trước kia của ngươi, khoảng 21 triệu, hơn nữa ta đã xử lý cho ngươi rồi.”

"Xử lý như thế nào?”

Đôi mắt Khánh Trần sáng lên, hắn cảm giác vết thương trên người mình không còn đau nữa.

Trước đó hắn còn tìm kiếm vài quy định pháp luật của Liên Bang rồi kiểm tra tin tức về uỷ ban quản lý thuế Liên Bang.

Nhưng Nhất không lừa hắn một điều, không thể lừa được uỷ ban quản lý thuế Liên Bang. Hơn nữa, những người đánh hắc quyền như họ cũng không phải đối tượng giám sát chính.

Cho nên, Nhất nói sẽ xử lý tốt giúp hắn, Khánh Trần mới kinh ngạc đến thế.

"Ngươi đừng quan tâm ta xử lý thế nào.”

Nhất nói:

“Gần đây ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi, tạm thời không cần gặp Lý Trường Thanh nữa.”

Khánh Trần bỗng nhiên lắc đầu, cũng tỉnh táo phân tích:

“Không được, trước đó ta nghe giọng điệu của nàng, đoán rằng chắc Lý Trường Thanh sẽ nhúng tay vào chuyện câu lạc bộ tấn công Hằng Xã. Ta gần như không biết gì cả, cho nên muốn lấy đủ tin tức phải lấy từ chỗ Lý Trường Thanh, như vậy mới có thể không bỏ lỡ chuyện này.”

Nhất thấy hơi bất ngờ, lần này nàng chủ động giúp Khánh Trần từ chối làm mấy chuyện linh tinh là muốn để Khánh Trần dưỡng thương cho tốt, kết quả Khánh Trần lại không muốn.

Nàng chần chờ một chút rồi hỏi:

“Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, không cần nghỉ ngơi sao?”

Khánh Trần cố gắng xê dịch ở trong xe:

“Không có gì đáng ngại, ngoại trừ gãy hai cái xương sườn thì đều là bị thương ngoài da, nếu phải đánh nhau thật, ta cũng có thể dùng dây rối để điều khiển người khác chiến đấu. Ngược lại nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ là Lưu Đức Trụ sẽ phải sống một mình đến hết đời trong ngục giam số 10.”

"Cũng có thể sẽ sống đến hết đời nhưng một mình thì chưa chắc.”

Nhất nói:

“Hôm qua ta quan sát được một việc, uỷ ban trị an vừa kiện một đám người trẻ tuổi, đám người kia lại hông tìm luật sư biện hộ cho mình mà hối lộ cho một tham trưởng của uỷ ban trị an, muốn cùng nhau đến ngục giam số 10. Sau khi phán đoán sơ bộ, chắc hẳn họ cũng là người du hành thời gian, còn biết Lưu Đức Trụ, nếu như Lưu Đức Trụ không thoát tội được, vậy những người trẻ tuổi này có thể vào đó ở với hắn hơn mười năm.”

Khánh Trần kinh ngạc, CMN đây không phải là đám thiếu gia ăn chơi của lớp 4 khối 11 sao?!

Trước đó hắn đã nghe nói đám ăn chơi trác táng kia phải vào ngục giam tìm Lưu Đức Trụ, đám người này sẽ không làm thật đấy chứ?!

Thế nhưng Lưu Đức Trụ sắp ra tù rồi!

Khánh Trần nghĩ đến sắc mặt tuyệt vọng của đám công tử bột kia sau khi vào ngục giam, thậm chí còn thấy chờ mong...

Sự thật đã chứng minh vô số lần, với tình hình có mấy trăm nghìn người xuyên quan lần đầu tiên trong lịch sử này, nếu như ngươi đã không có thực lực mà còn hám lợi, nhất định sẽ không được yên bình.

Khánh Trần cảm nhận được đau đớn, vừa dùng thuật hô hấp kích thích endorphin trong cơ thể, vừa bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn đang nghĩ, sư phụ xem hết trận thi đấu quyền anh tối hôm nay, hẳn là sẽ chuẩn bị đi xa.

Khánh Trần bỗng nói:

“Lần này thu hoạch tình báo, ngươi đừng gây chuyện cho ta nữa.”

Nhất vội đáp:

“Yên tâm, yên tâm!”

...

Đếm ngược trở về 121:00:00.

11 giờ đêm.

Không có quá nhiều toà nhà cao tầng ở khu thứ nhất thành phố số 18, trừ mười mấy tòa cao ốc ra, phần lớn đều là nhà cửa, kiến trúc ở trong đó cũng không cao.

Trên thực tế, sở dĩ các khu khác có nhiều cao ốc là vì mật độ dân số quá lớn, mà ở đây chưa bao giờ tồn tại vấn đề đó.

Bên ngoài sơn trang lưng chừng núi.

Trung đoàn 127 của tập đoàn quân số một Liên Bang đang thay quân, tiếng bước chân chỉnh tề nghiêm ngặt của các binh sĩ giống như nổi trống.