Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 497: Cha Con




Ngay mấy tháng trước, sơn trang lưng chừng núi còn chưa phải đề phòng nghiêm ngặt như thế, mãi đến khi chủ nhà Lý đột nhiên bị bệnh, phòng thứ nhất của Lý thị liền lập tức điều động bộ đội đến bao vây.

Để phòng có người nhân lúc hỗn loạn mà gây sự.

Cũng vì hành động khác thường này của trung đoàn 127 mà người ngoài mới biết được Lý thị sắp chuyển giao quyền lực.

So sánh với việc chuyển giao quyền lực của tập đoàn lớn, ngay cả trận chiến ảnh tử cũng bị lu mờ, bây giờ tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin về Lý thị.

Sơn trang lưng chừng núi rất yên tĩnh, trong đó có vô số cọc sáng, cọc ngầm, canh phòng nghiêm ngặt, giống như sắp xảy ra một cuộc chiến ở đây vậy.

Lúc này chủ nhà Lý thị đang yên lặng nghỉ ngơi ở Bão Phác Lâu của trang viên, trong phòng hắn có đầy thiết bị chữa bệnh, dùng để giám sát mạng sống và kiểm tra triệu chứng bệnh tật của hắn.

Nhưng mà khác với thế giới bên ngoài, trên người hắn lại không có dây dợ gì cả, chỉ cần xếp những thiết bị kia ở xung quanh hắn năm mét là đã có thể tự động giám sát rồi.

Một giây sau, ông lão từ từ mở mắt, nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối, khẽ nói:

“Tới rồi à?”

"Ừm.”

Lý Thúc Đồng đi ra từ trong bóng tối:

“Quấy rầy đến giấc ngủ của ngài sao?”

"Không.”

Ông lão cười khẽ:

“Chỉ là lớn tuổi rồi, ngủ cũng không sâu. Nhưng ta cảm thấy hơi kì lạ, trang viên lưng chừng núi canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà ngươi cũng dám đến đây một mình ư? Không sợ đại ca ngươi bắt ngươi về ngục giam.”

"Có vài sơ hở trong canh phòng không phải do ngài để lại cho ta sao.”

Lý Thúc Đồng mỉm cười, hắn ngồi xuống bên cạnh ông lão, nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên trên mạch đập cổ tay của đối phương, lại thản nhiên rụt về.

Ông lão mượn ánh trăng ngoài cửa sổ để đánh giá con mình:

“Đã tám năm trôi qua, dáng vẻ của ngươi không hề thay đổi. Trước kia ta luôn nghe sư phụ ngươi nói vĩnh viễn thiếu niên để chọc tức ta, nói chắc chắn hắn sẽ sống lâu hơn ta, rõ ràng đó là một câu khuyên răn mà người sáng lập của các ngươi để lại, nhưng không ngờ các ngươi lại thật sự vĩnh viễn thiếu neine...”

Lý Thúc Đồng cười:

“Chắc sư phụ ta cũng không ngờ hắn lại chết ở trước mặt ngài.”

"Hắn khổ vì tình, còn ta thì vô tình.”

Ông lão mỉm cười:

“Tóm lại vô tình sẽ sống lâu hơn chút.”

"Ngài cũng không thật sự vô tình.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

“Nếu thật sự vô tình, ta đã sớm chết bởi pháo điện tử Quyền Trượng vào tám năm trước rồi.”

Thứ Lý Thúc Đồng nói đến không phải là vũ khí động năng đến từ vũ trụ, mà là vũ khí hỏa lực chính của pháo đài bay kia.

Ông lão ngẫm nghĩ, gian xảo nói:

“Ta cũng không thể nhìn ngươi bị giết được, dù ngươi là người của Kỵ Sĩ, nhưng cả thế giới đều biết ngươi là con của ta, nếu để ngươi bị Khánh thị giết, chẳng phải ta sẽ rất mất mặt.”

"Có lí.”

Lý Thúc Đồng gật đầu.

"Lần này ngươi tới là để tạm biệt đúng không.”

Ông lão thở dài hỏi:

“Ngục giam số 18 bị hủy lâu rồi, ta vẫn luôn đợi ngươi đến đây, kết quả cũng không biết ngươi lại đi chơi ở đâu mà không ai gặp được hết.”

Lý Thúc Đồng cười khổ, dường như ở trong mắt cha mẹ, chỉ cần con cái không có ở bên cạnh là chắc chắn đã ra ngoài lêu lổng, dù đứa con đó đã trở thành Bán Thần mà cả Liên Bang đều phải kính sợ.

Nhưng mà việc này cũng có nguyên nhân, chủ yếu là lúc còn trẻ Lý Thúc Đồng đã nhiều lần hãm hại lừa gạt, đánh nhau giết người khắp nơi với sư thúc.

Ban đầu, lúc khu thứ tư hỗn loạn, mọi người không biết hắn là lão Thất của Lý thị, sau khi biết rồi thì đều ngây ra.

"Ừm, ta tới để tạm biệt, hẳn là sẽ không trở về thành phố số 18 trong thời gian ngắn được, ta muốn đến phương bắc đòi nợ máu.”

Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói.

Hắn giương mắt nhìn ông lão, lại phát hiện đối phương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt đều là vẻ hướng tới mặt trời mới mọc của tuổi xế chiều:

“Năm đó sư phụ ngươi vẫn muốn thuyết phục ta đi theo hắn đến vách đá Thanh Sơn, nhưng lúc đó trong đám chú bác của ngươi lại không có ai tài giỏi, ai cũng không muốn nhận vị trí này. Ông nội ngươi nói, nếu ta dám rời khroi Lý thị, sẽ gạch tên ta ra khỏi gia phả.”

Hiển nhiên Lý Thúc Đồng biết câu chuyện cũ này, hắn nhẹ giọng nói:

“Thật ra trở thành Kỵ Sĩ cũng không vui vẻ lắm, cũng chỉ vui hơn ngài chút thôi.”

"Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang nói đến chữ “Ức” nào.”

Ông lão thở dài:

“Ta đã sắp chết rồi, ngươi còn tới chọc giận ta, giống y như sư phụ ngươi vậy.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Ta thấy ngài còn khoẻ lắm, không có việc gì.”

Ông lão nhìn ra ngoài cửa sổ. bỗng nói:

“Gần đây thường xuyên nằm mơ, trong mơ ta cũng không lấy được quyền lực to lớn của Lý thị, mà đi khắp các dãy nũi, các cấm địa với sư phụ ngươi, ngắm nhìn những thế giới thần kì kia. Có một lần ta nghe sư phụ ngươi nói, hắn đã từng nhìn thấy một con phượng hoàng cánh ngũ sắc trong cấm địa số 002, lúc ấy ta không tin, về sau hắn đã gửi một chiếc lông vũ ngũ sắc đến cho ta...”