Thế giới của Vật cấm kỵ ACE-011 Lấy Đức Phục Người!
Khánh Trần nhìn cánh đồng bát ngát trước mắt, ngay cả dấu vết để lại chỗ hắn nằm bắn lúc trước vẫn còn nguyên.
Mà khẩu súng bắn tỉa Lấy Đức Phục Người dài 1.4 mét đang lặng lẽ trên mặt đất.
"Hóa ra sau khi Lấy Đức Phục Người thu vào cơ thể sẽ ở chỗ này."
Khánh Trần đang nghĩ:
"Còn nơi này chính là sân tập bắn!"
Bây giờ hắn đã là chủ nhân của Lấy Đức Phục Người, hắn vừa thầm nghĩ, bầu trời xám xịt đã trở nên trong veo.
Một làn gió ấm áp thổi qua cánh đồng bát ngát như đã sang mùa xuân.
Khánh Trần lại thầm nghĩ, cánh đồng bát ngát xung quanh hắn bỗng có rất nhiều cây mọc lên, biến thế giới rộng lớn này thành một khu rừng mưa nhiệt đới.
"Đây mới là nơi tập bắn thực sự."
Khánh Trần cảm thán.
Đến giờ hắn mới biết vật cấm kỵ này thần kỳ như thế nào!
Hắn nhìn khẩu súng bắn tỉa màu đen, khi hắn thu nhận Lấy Đức Phục Người, thế giới thần bí này chỉ dùng địa hình bình thường nhất, nhưng lần này hắn đã có thể dùng Lấy Đức Phục Người để huấn luyện.
Khánh Trần thầm nghĩ, có phải sau này mình không cần đến sân tập bắn của Lý thị nữa không, vì hắn có thể luyện tập bất kì môi trường nào trong thế giới thần bí này.
Sức giật của súng bắn tỉa rất lớn, nếu luyện tập ở thế giới thật, ngoài chuyện âm thanh sẽ gây chú ý thì bả vai hắn rất dễ bị chấn thương.
Nhưng chỗ này lại khác, dù hắn bị thương thế nào ở thế giới thần bí này cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Và người khác sẽ không biết quân bài này của hắn!
Khánh Trần suy nghĩ một lúc, hắn không nóng lòng thử bắn mục tiêu cách 1600 mét, thậm chí không nổ súng, mà khiến đồng xu mục tiêu xuất hiện 1 mét trước mặt.
Đồng xu xuất hiện rồi lại biến mất.
Khi nó xuất hiện lần nữa đã cách Khánh Trần 2 m.
Hắn không ngừng khiến đồng xu cách hắn càng lúc càng xa, mãi đến khi khoảng cách đạt 2600 mét, bằng tầm bắn của Lấy Đức Phục Người mới dừng lại.
Sau đó, hắn lại không ngừng đổi địa hình khác nhau như vùng núi, sa mạc, hoang dã, rừng cây, mãi đến khi hắn chỉ cần nhìn đồng xu đã biết khoảng cách với mục tiêu là bao nhiêu mới dừng lại!
Nếu là người mới hẳn đã nổ súng từ lâu rồi.
Nhưng Khánh Trần là người biết kiềm chế bản thân, kiềm chế đến mức không giống một thiếu niên, mà giống trung niên hơn.
Đối với một tay bắn tỉa, biết khoảng cách giữa mình và mục tiêu rất quan trọng vì mục tiêu sẽ thay đổi vị trí khi viên đạn còn bay trên không trung.
Cho nên, việc đầu tiên một tay bắn tỉa phải biết trước khi bắn là khoảng cách giữa mình và mục tiêu là bao nhiêu, viên đạn mất bao lâu mới đến chỗ mục tiêu.
Thường thì một tay bắn tỉa thường đi kèm một quan sát viên, quan sát viên sẽ dùng các dụng cụ đo chuyện nghiệp để cung cấp các tham số về tốc độ gió, độ ẩm không khí cho tay bắn tỉa.
Nhưng Khánh Trần là một con sói cô độc, hắn luôn tin siêu phàm giả đơn độc trên chiến trường mới là những người đạt hiệu suất cao nhất.
Tuy Nam Canh Thần có thể làm quan sát viên của hắn, nhưng Nam Canh Thần quá yếu để chạy theo mỗi khi hắn thay đổi vị trí bắn.
Tuy Lưu Đức Trụ có thể đuổi theo, nhưng hắn muốn Lưu Đức Trụ đi chiến đấu chứ không phải một quan sát viên.
Một lúc sau, Khánh Trần nhẹ nhàng nằm sấp xuống đất, hắn thầm điều khiển đồng xu xuất hiện ở khoảng cách 400 mét rồi bóp cò súng bắn tỉa.
Một tiếng ầm vang lên, đồng xu bị đánh bay.
Một giây sau, đồng xu lại xuất hiện ở vị trí 400 mét y như lúc trước.
Nhưng gió trong thế giới thần bí đang dần thổi mạnh.
Lúc đầu gió chỉ thổi nhẹ khiến bãi cỏ nhẹ nhàng phất phơ.
Sau đó gió thổi mạnh đến mức có thể bẻ gãy cây cổ thụ.
Khánh Trần cứ liên tục nhắm bắn, tất cả số liệu tính toán những phát súng vừa rồi đều được hắn ghi nhớ trong lòng.
Hắn phát hiện, khi tốc độ gió vượt quá cấp 7, dù khoảng cách chỉ là 400 mét cũng khiến đường đạn bị lệch hướng.
Khi gió đạt cấp 8, thậm chí Khánh Trần phải tìm điểm tựa mới khiến cơ thể không lắc lư và đầu ngắm không bị lệch.
Khánh Trần bắn một phát đạn trong gió mạnh cấp 8.
Sau khi bắn hơn một trăm phát đạn, Khánh Trần bỗng có cảm giác gì đó rất lạ.
Hắn lại điều chỉnh hô hấp rồi bóp cò một lần nữa!
Viên đạt lướt nhanh trên không trung rồi bắn trúng mục tiêu cách 400 mét!
"Rốt cục cũng bắn trúng trong tất cả tốc độ gió."
Khánh Trần thở phào nhẹ nhóm, hắn không tiếp tục thử với gió cấp 8 trở lên vì không cần thiết.
Khi tốc độ gió đạt cấp 9, ngay cả nhà cửa trên mặt đất cũng bị thổi bay.
Khi tốc độ gió đạt cấp 10, cây to cũng bật gốc.
Những cấp gió cao ít khi xuất hiện trên đất liền.
Khánh Trần không thử bắn ở cấp gió cao hơn vì khi gió đạt cấp độ này, người không bị thổi bay là may rồi chứ chưa nói gì đến đánh lén.