🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Khi thử bắn trong khoảng cách 400 mét xong, Khánh Trần bắt đầu thử bắn trong khoảng cách 450 mét, sau đó đồng xu dần dần lùi về phía sau.
Mà tốc độ gió cũng thay phiên từ cấp 1 đến cấp 8.
Khánh Trần không biết đã bao lâu, hắn chỉ biết nền tảng của mình đang dần vững chắc.
Hắn cố chăm chỉ luyện tập để ghi nhớ tất cả mọi thứ vào đầu như lần học chiến đấu lúc trước.
Theo tính toán của Khánh Trần, phải cần ít nhất 7 ngày hắn mới có thể ghi nhớ tất cả đường đạn trong cấp gió từ 1 đến 8 ở khoảng cách từ 1 đến 2600 mét.
Hắn đang dùng thời gian để thu thập số liệu.
Nhưng Khánh Trần không hề cảm thấy nhàm chán mà còn rất hứng thú.
Hắn thích cảm giác đắm chìm trong học tập, cả thế giới biến thành một sân huấn luyện, hắn chỉ cần liên tục nhắm bắn để bù đắp thiếu sót của mình.
"Trần ca, Trần ca, đến giờ đi học rồi."
Giọng Nam Canh Thần vang lên trong thế giới thần bí.
Khánh Trần mở to mắt rồi nhẹ nhàng vuốt bả vai, sau khi hắn xác định huấn luyện trong thế giới thần bí không ảnh hưởng đến cơ thể mới yên tâm.
Thời gian đếm ngược 160:30:00.
Đã 7 rưỡi sáng, Khánh Trần cảm thấy hắn chưa kịp làm gì mà thời gian đã trôi qua mất.
Tuy không ngủ một đêm nhưng hắn không buồn ngủ chút nào.
Cơ thể khỏe khoắn như được ngủ một giấc rất ngon.
Những gì Lấy Đức Phục Người làm được đã vượt xa so với suy nghĩ của Khánh Trần.
"Nhất, ngươi có ở đây không?"
Khánh Trần gọi nhưng Nhất không trả lời.
Khánh Trần khá thất vọng, hắn đang muốn hỏi dưới những ngục giam khác còn dấu vật cấm kỵ nào khác không...
Tuy Nhất bảo không nhưng hắn không tin...Xem ra nàng chuồn đi chơi rồi.
Mong nàng đừng làm chuyện gì như yêu qua mạng là được.
...
Trong nhà Lưu Đức Trụ ở khu cư xá Hưng Long tại Lạc thành.
Lưu Hữu Tài đã dậy từ sớm nấu bữa sáng cho con trai vì hắn sợ Lưu Đức Trụ ăn không đủ no.
"Ngươi chịu khổ nhiều rồi."
Lưu Hữu Tài đau lòng nói:
"Vừa đến thế giới trong đã bị bắt giam, trong ngục giam làm gì có đồ ăn ngon."
Lưu Đức Trụ nghĩ một lúc rồi nói:
"Cha, ta đã chuyển đến ngục giam số 10."
Lưu Hữu Tài nhíu mày, cái gì mà ngục giam số 10 với ngục giam số 18, hắn không biết hai nơi này có gì khác nhau.
Lưu Đức Trụ giải thích:
"Ngục giam số 10 là nơi chuyên giam giữ các nhân vật lớn của liên bang nên đồ ăn rất ngon, sau này cha mẹ không cần thức đêm nấu ăn đợi ta về đâu."
Hắn không nói mình đã ra tù.
Khánh Trần đã dặn hắn không được tiết lộ chuyện này với ai.
Tuy hung thủ thật sự đã nhận tội nhưng Nhất đã thả Lưu Đức Trụ trước thời hạn, chuyện này bị coi là phạm pháp nên nếu người khác biết sẽ khiến nàng gặp chút rắc rối.
Ngoài ra, nếu tất cả mọi người đều nghĩ hắn vẫn trong ngục giam thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng lúc này bỗng có tiếng động cơ xe thể thao gầm rú từ phía dưới, còn nhiều hơn một chiếc.
Lưu Đức Trụ nhíu mày, khu nhà này lấy đâu ra nhiều siêu xe như thế?
Ngay sau đó hắn đã nhớ ra một chuyện.
Mấy phút sau, có người gõ cửa nhà Lưu Đức Trụ, một đám người đang hưng phấn nói chuyện ngoài cửa.
Lưu Đức Trụ đặt bánh bao nhân thịt bò trong tay xuống bàn rồi từ từ ra mở cửa.
Ngoài cửa, một đám học sinh mới chuyển đến lớp 11 ban 4 trường song ngữ Lạc thành thấy Lưu Đức Trụ thì vui vẻ nói:
"Lưu ca, cho ngươi biết tin tốt."
Lưu Đức Trụ im lặng một lúc:
"Tin tốt gì."
Tên thiếu gia ăn chơi chỉ những người đứng sau:
"Sau khi 17 người chúng ta hỏi ý kiến luật sư ở thế giới trong để phạm tội, dùng vàng thỏi ở thế giới ngoài hối lộ một thanh tra PCE. Khoảng vài ngày nữa chúng ta sẽ đến ngục giam số 10 tìm ngươi!"
…
Từ khi chuyện xuyên qua xảy ra, khu cư xá Hưng Long đã thành nơi náo nhiệt nhất Lạc thành.
Chỉ vì Lưu Đức Trụ ở đây.
Đầu tiên là những tay săn ảnh, sau đó còn xảy ra hoả hoạn.
Khi mọi chuyện vừa lắng xuống, rất nhiều gia đình chuẩn bị tu sửa nhà của thì lại có một đoàn xe sang trọng đến.
McLaren, Porche 918, Lamborghini, Mercedes-Benz G63.....
Có lẽ tất cả số xe sang trọng ở Lạc thành cộng lại cũng không bằng những chiếc đậu dưới khu nhà Lưu Đức Trụ.
Lưu Đức Trụ đứng nhìn hơn mười bạn học đang hưng phấn nói chuyện ngoài cửa mà không biết phải nói gì.
Một bác gái đi mua đồ ăn bị đám người dọa giật mình, nàng bình tĩnh lại rồi hỏi một tên thiếu gia:
"Cậu bé, có chuyện gì mà vui vẻ thế."
Tên thiếu gia vui vẻ nói:
"Dì à, chúng ta sắp được vào tù rồi!"
Bác gái sững sờ mấy giây:
"..... Bị thần kinh."
Nàng lách người qua đám thiếu gia rồi thầm nhủ, có phải bọn trẻ này bị động cơ xe làm choáng váng rồi không?
Làm gì có ai phải vào tù mà vui vẻ thế này!
Thât ra Lưu Đức Trụ cũng đang nghĩ như vậy.
Hắn biết có vài tên trong đám này đã nghiện chip Dopamine ở thế giới trong, những tên này không biết làm gì ngoài việc mang vàng từ thế giới ngoài vào thế giới trong để tiêu sài hoang phí….
Nhưng số vàng mang theo có hạn, với tốc độ tiêu sài khủng khiếp của họ, mấy thỏi vàng thậm chí không đủ tiêu trong một tuần.