Một tên thiếu gia nhìn Lưu Đức Trụ:
"Lưu ca, hoàn cảnh trong ngục giam số 10 thế nào?"
Lưu Đức Trụ nghĩ một lúc rồi nói:
"Đó là nơi chuyên giam giữ các nhân vật lớn trong liên bang, đồ ăn trong đó rất ngon, phong cảnh cũng rất đẹp....."
Đám thiếu gia quay sang nhìn nhau:
"Những ngục giam Lưu ca từng ở đều không tầm thường."
Nhưng đúng lúc này, có người mang mấy chiếc vali lên.
"Đây là cái gì?"
Lưu Đức Trụ hỏi.
Một tên thiếu gia đưa tay mở vali, bên trong là những tập tiền mặt đỏ chót xếp chỉnh tề.
Lưu Đức Trụ lập tức trợn tròn mắt.
Một tên thiếu gia tên là Vương Tử nói:
"Lưu ca, 3 triệu tiền mặt này là quà chúng ta tặng ngươi. Sau khi đến ngục giam số 10, mong ngươi chiếu cố nhiều hơn, nếu có chuyện gì tốt nhất định đừng quên chúng ta."
Lưu Đức Trụ do dự rất lâu, hắn không biết nên trả lời thế nào: Nếu ông chủ ở đây thì không biết có để hắn nhận số tiền kia không?
Có lẽ là không.
Hắn không thể tự quyết định chuyện lớn thế này được.
Lưu Đức Trụ nói:
"Các ngươi chờ ta đi vệ sinh một lúc đã."
Sau khi vào nhà vệ sinh, Lưu Đức Trụ gửi một tin nhắn cho Khánh Trần:
"Ông chủ, đám thiếu gia tìm đủ mọi cách muốn vào tù theo ta, họ còn còn tặng ta 3 triệu làm phí bảo hộ, ta được nhận không?"
"Không được."
Khánh Trần trả lời.
Tuy Khánh Trần rất muốn nhận nhưng hậu quả để lại quá lớn.
Nếu nhận tiền nghĩa là đã đồng ý bảo hộ họ, Lưu Đức Trụ không trong ngục giam thì chiếu cố họ kiểu gì?
Đến khi họ phát hiện hắn đã ra tù, số tiền này sẽ khiến oán hận trong lòng họ tăng lên.
Lưu Đức Trụ xin ý kiến xong thì đi ra nhà vệ sinh:
".....Giúp đỡ bạn học là chuyện đương nhiên, sao có thể lấy tiền được? Các ngươi đến trường trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
"Không được, ngươi nhất định phải nhận số tiền này."
Vương Tử nói.
Lưu Đức Trụ đau lòng nói:
"Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Cất hết đi, chúng ta đi học!"
Tuy hắn rất đau lòng nhưng ông chủ bảo không được nhận thì nhất định không được nhận.
Đám thiếu gia thấy biểu cảm đau lòng trên mặt Lưu Đức Trụ thì quay sang nhìn nhau.
Lúc này, trong lòng họ đang rất xúc động vì không ai nghĩ Lưu Đức Trụ tình nguyện giúp đỡ họ mà không lấy tiền.
Nhân cách thật cao thượng.
"Lưu ca, hay ngươi cùng chúng ta đến trường luôn."
Một tên thiếu gia nói:
"Hôm nay có một người mới chuyển đến, hắn nói quen ngươi ở thế giới trong, ngươi có biết hắn không."
"Ai vậy?"
Lưu Đức Trụ hỏi.
Vương Tử giải thích:
"Là Khương Dật Trần, lúc trước truyền thông từng đưa tin có người nổi tiếng chuyển đến Lạc thành, khi đó chúng ta không biết hắn, sau này cùng chơi đua xe nên mới thành bạn. Lúc trước hắn học ở thủ đô để tiện quay phim, sau khi biết chúng ta quen ngươi thì nhất quyết đòi chuyển đến đây."
Lưu Đức Trụ rất bất ngờ, hắn biết Khương Dật Trần là tiểu thịt tươi đang hot trong nước, nhưng liên tục dính scandal.
Hắn không ngờ loại người này cũng tham gia náo nhiệt ở thế giới trong.
Lưu Đức Trụ hỏi:
"Không phải ở thủ đô cũng có người du hành thời gian nổi tiếng sao, vì sao hắn muốn đến Lạc thành?"
"Nghe nói Lạc thành ứng với thành phố số 18, mà thành phố số 18 đang diễn ra cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, những người du hành thời gian ở thủ đô đều đến đây, không chỉ riêng thủ đô, nghe nói rất nhiều người du hành thời gian ở nơi khác cũng đến đây."
Vương Tử nói.
"Họ đến làm gì?"
Lưu Đức Trụ tò mò hỏi:
"Dù họ có đến Lạc thành thì khi xuyên về thế giới trong vẫn ở chỗ cũ mà?"
Tất nhiên Lưu Đức Trụ biết cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, nhưng hắn không biết những người du hành thời gian đến đây làm gì.
"Lưu ca, ngươi chưa biết tin này sao."
Vương Tử nói:
"Nghe nói trong nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu có người muốn tập hợp mọi người đi cướp vật cấm kỵ từ tay những người được chọn."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Có nhiều người du hành thời gian không thể đi qua hoang dã và cấm địa ở thế giới trong nên không thể tham gia trận cướp bóc này."
Vương Tử giải thích:
"Tuy không cướp được từ tay những người được chọn nhưng có thể cướp từ tay những người du hành thời gian cướp được vật cấm kỵ!"
Lưu Đức Trụ nhíu mày, hắn không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Phải nói cho ông chủ mới được.
Vương Tử nói:
"Đương nhiên không phải mọi người đều đến đây vì cướp bóc, vẫn có vài người đến xem náo nhiệt như Khương Dật Trần, những người du hành thời gian từ khắp nơi đều đổ về Lạc thành, nhưng chúng ta không cần quan tâm họ đến đây vì cái gì."
Lưu Đức Trụ nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta phải ăn bữa sáng cha nấu rồi mới đến trường, các ngươi đi trước đi."
Bọn thiếu gia đi xuống dưới.
Đợi đến khi đám người đã xuống dưới hết, Lưu Đức Trụ lập tức vào nhà vệ sinh dùng máy truyền tin nhắn tin cho Khánh Trần:
"Ông chủ, họ sắp vào ngục giam rồi, ta phải làm gì bây giờ?"